13 Tháng mười một, 2022
Rèn thân trước, luyện tâm sau
Thân chưa nài nỉ nếp thì sao Tâm nằn nì nếp được. Bài viết này nối liền phần Đàng hoàng là Đạo, các người chơi đọc bài đó trước khi đọc bài này nhé.
Hồi sinh viên mà lại thấy ai học rộng hiểu nhiều thì tôi thích lắm, còn nếu nói hay và cả phân tách logic nữa thì tôi hâm chiêu tập vô cùng. Tất nhiên tôi cũng học được kha khá thứ từ những quần chúng. # đấy nhưng mà đồng thời đó tôi cũng vỡ lẽ mộng khá nhiều.
Có thể bạn quan tâm: » Sắp xếp lại tâm trí để bắt đầu hành trình ‘lột xác’
Vì sự đồng số 1 giữa việc họ biết và việc họ làm, thỉnh thoảng nó không cân xứng cho lắm. Vì phần đông, cái hiểu biết đó nó chỉ mới dừng lại ở mức phân tích trên lý trí mà thôi. Nhiều người ta trí tưởng họ tốt với cả kĩ năng bộc lộ mạch lạc, vừa đủ là đầu óc thông minh, mà lại cái sáng dạ trên lý trí đấy luôn làm chúng ta dễ lầm lẫn rằng họ đã thực chiến những điều đó thực sự rồi.
Tôi đổ vỡ mộng bởi chính tôi cũng từng rơi vào chính cái bẫy đấy rất sâu, nghĩ mình đã biết rồi cơ mà thật ra là chẳng biết gì cả. Hoặc cái biết đó nó mới dừng ở việc đọc và ghi nhớ mà thôi. Rất vi tế đấy đồng minh.
Tháng trước, có ku em ở VN alo cho tôi, nó bảo dạo này nó đang tham gia vài group khá hay, tôi nhớ thoang thoáng cái tên là, ‘Hội tỉnh giấc thức ánh sáng gì đấy’ hay ‘tỉnh thức để vào nhân dân mới’. Nó bảo tôi, là dạo này nó cảm nhận tần số giật động của nó đã tăng cao, rồi có thể nó là linh hồn ánh sáng bậc cao đã được chọn để tới loài người này. Giờ nó phải hoàn thành sứ mệnh của nó rồi tiến lên loài người 5D gì đấy.
Tất nhiên, đời ai con người nấy quyết thôi, nên tôi cũng nghe ừ ừ cho nó vui, nhưng sau 1 hồi không thấy tôi phấn khích khi nghe nên nó bảo tiếp, cỡ anh cũng dạng vong hồn giật động cao đó, tiến tý nữa rồi qua người ta mới 5D luôn. Tôi cười rồi đáp, “tao ổn ở quần chúng hiện tại rồi, mày cứ đi đi, bởi vì có qua trái đất mới, tao cũng lừng khừng sẽ làm gì ở nhân loại thế hệ đó.”
Thằng em lại bồi đính, “nhưng nhân loại này đầy vấn đề anh ạ, việc tu tập cũng chỉ để nâng cao tần số rung động của vong hồn của chính mình lên, để những hiểu biết những thứ hàng hiệu hơn, ít khổ hơn. Nhất là ở trái đất thế hệ toàn quần chúng. # tử tế và tỉnh giấc thức thôi”
“Mà tao có thấy trái đấy này có vần đề gì đâu mà lại phải đi, nên mày cứ đi mạnh giỏi, không sao đâu, ai cần giải thoát thì cứ đi đánh tháo, ai không cần thì ở lại chơi với tao. Mỗi quần chúng. # mỗi lựa chọn nhưng mà”, tôi đáp.
Thằng em có vẻ mất hứng, “chuyện trò với anh chán, tưởng anh viết hay thế thì càng phải muốn đánh tháo chứ… chứ sao lại yểm thế như thế !”. Vừa chấm dứt câu thì nó bye rồi tắt máy luôn.
Mấy năm nay, các định nghĩa, như quần chúng 5D, linh hồn ánh sáng, tần số giật động, nó xuất hiện trở lại, dù thật ra nó đã có từ nửa thập kỷ nay rồi. Tôi không bác bỏ bỏ, cũng không ủng hộ các thuyết này, có thể nó rộ lên ở VN mấy năm nay là do vài đầu sách nói về chủ đề này được chia sẻ quay về, đơn cử số 1 là series sách của bà Dolores Canon về “những địa cầu chăm sóc địa cầu”, coi xét lý lẽ Thôi miên hồi quy cho các khách hàng của bà, nên vô tình bà phát hiện được các kiếp sống trước của con người đó ở những không gian sống dị kì, rồi những cuộc gặp gỡ với các linh hồn ánh sáng. Series sách của bà nó say mê và khá thuyết phục vì nó khớp với một số sự kiện lịch sử và chứng cứ về quả đât ngoài hành tinh và cả các sinh mệnh với tần số giật động cao.
Tuy nhiên, bè lũ đọc để mình biết đính thêm như xem mọi người đó đây thôi, chứ đừng có chấp vào rồi lại bay bỏng quá mức xa vắng thực tại. Chuyện người ta mới này chỉ là 1 đơn cử thôi, chứ chuyện dễ thấy hơn là chuyện tu tập cầu nát bàn và đánh tháo của khá nhiều anh con gái, cơ chế tưởng Đặc trưng nhau cơ mà bạn dạng chất là giống nhau. Tôi hay nói vui là con người ta thích đi ‘trốn đời’ quá, nhưng mà sự thực là, đời chưa tới đâu nhưng mà đạo cũng chẳng tới đâu.
Nên câu hỏi cơ mà lũ phải luôn tự hỏi mình liên tục là “để làm gì ?”
Lên mọi người mới để làm gì? Lên thiên đàng để làm gì? Rồi cả đánh tháo để làm gì?
Phải hỏi nghiêm túc, đối diện nghiêm túc, và phải rất chân thật với phiên bản giữa mình thì người quen biết mới nhận ra rằng, bạn dạng thân chúng ta có rất nhiều ảo giác. Từng lớp chồng chéo lên nhau, tưởng mình đã hết ảo nhưng nào ngờ lại vướng vào một cái ảo khác lại.
Nên sau này, những quần chúng tôi thích quan sát hơn, lại không phải là những trái đất hay nói về những định nghĩa cao tay, nhưng lại là những quả đât khôn cùng dễ dàng và thường ngày nhưng mà họ lại làm được 2 điều sau:
- Một, là chịu thương chịu khó rèn Thân mỗi ngày, cụ thể là bè bạn thao ít hàng đầu 3 lần 1 tuần.
- Hai, là những gì họ làm thì họ đều làm rất ‘tử tế’, dù là việc nhỏ số 1.
Chữ đàng hoàng là chữ rất hấp dẫn, nó bao hàm, cả sự tự trọng, sự độc lập, sự hoàn hảo và cả sự tử tế trong đó. Mà để làm đàng hoàng một việc gì trên đời thì người quen biết phải có sức khỏe. Mà để có sức khỏe thì vây cánh phải ăn uống cho khoa học và thể dục thể thao nghiêm túc. Người tòa tháp chắc chắn, đều phải có 2 mục này.
Còn tác phẩm nhờ có thời và có tý phước trong giai đoạn đó, thì lại rất khó duy trì thành tựu đó lâu dài bởi vì sức khỏe không bền vững hay phước phần nó hết. Tiếp theo là làm ăn không tử tế, dù giàu nhanh thì cũng xuống nhanh, nhân quả cơ mà.
Tôi từng viết, tử tế là đạo, nhưng mà để sống đàng hoàng thì không dễ chút nào. Xưa giờ người ta ta cứ nghĩ, tử tế là đàng hoàng với người ngoài, chứ ít ai nghĩ, tử tế có 2 vế, 1 vế là với người ngoài, 1 vế là với chính mình. Đàng hoàng với chính mình trước đã.
Cái đầu tiên là tử tế với cái thân này, khá nhiều anh em biết thân này trợ thời bợ, sinh rồi diệt thôi. Chúng ta chỉ sống 1 thời gian rồi ò í e, tùy theo phước phần từng con người. Tuy nhiên, chính cơ thể này lại là nền móng để đồng chí từng trải hoàn toàn mọi thứ toàn vẹn trong cuộc sống này. Cho nên, dù là 1 chiếc xe mượn, nhưng tập thể cũng sử dụng và bảo trì cho nó đàng hoàng vào.
Đàng hoàng với cái thân, thì ăn uống phải khoa học, rồi cho nó thể thao, ngơi nghỉ có lí. Anh em làm tý rượu, tý thuốc, cũng không sao cả nhưng cũng cho cái giữa nó phục hồi lại tý rồi quậy tiếp. Tất nhiên, thân của người quen biết thì bè đảng muốn xài sao thì xài. Không muốn xài nó tử tế thì vẫn là quyền của phe cánh.
Tôi khuyên đồng đội nên đi bầy thao, không phải để tập thể sống lâu hơn cơ mà để ngày nào còn sống thì sống cho ra sống, chứ không phải mẫu mã vật vờ, vẻ bên ngoài trốn đời. Tập thể thao, cái chính là để máu huyết lưu thông tốt, rồi cái thần khí của tập thể sẽ cải thiện theo. Cái khí tăng thì giọng nói đồng chí cũng sẽ bạo phổi hơn, uy tín hơn. Khí tăng rồi thì hơi thở cũng khỏe hơn, huyết khí chạy tốt thì các cơ quan chức năng cũng hoạt động đúng hiệu suất của nó.
Anh em sẽ thấy nó không chẳng thể, cho tới khi bệnh tật mãn tính vây ngoằn ngoèo bằng hữu thôi, chứ giờ còn phấp phới thì chuyện bè lũ thao chưa phải là ưu tiên đâu, mà lại ngày nhận ra để sửa thì cái giá phải trả để mua lại người khỏe là rất cao.
Tôi hay đi tập tạ vào buổi sáng là có 3 lý bởi. Vì tập kết thúc, các năng lượng tồn đọng, tạp khí, tạp niệm của ngày hôm trước nó được xã ra rất rõ. Khi cơ thể vận động, toát mồ hôi, công cụ nó na ná bè bạn reset máy tính lại để nó chạy mướt hơn vậy, tắt bớt các app không sài, xóa bộ nhớ trợ thì và kèm với sạc đầy pin lại.
Tập chấm dứt như pin sạc 100%, sau đó bầy bắt tay vào công tác dị kì thì nó còn cái đà, ít hàng đầu nó giữ vững tầm 4-5 tiếng, đó sẽ là khoảng thời gian chất lượng hàng đầu của bè đảng, nên tôi hãy để các công việc cần bốn duy nhiều dồn hết vào buổi sáng sau này đi tập, bởi vì lúc đó thân này nó còn khỏe, năng lượng đầy, tứ duy sáng thì quyết gì, làm gì cũng bớt lú hơn,
Tập thể thao, hàng đầu là các môn không đối kháng, cũng là 1 nguyên tắc quan sát Tâm rất tốt, nói Thiền cũng được mà bận bịu công cộng đồng chấp chữ. Vì khi tập ở quyện lực cao thì bầy đàn phải hít thở rất đều, hòa quyện ăn nhịp với động tác, khi càng giao hội như thế thì nó khiến người quen biết gom trung khu mình lại rất nhanh, đấy là Định. Tâm nó định rồi thì quan sát của cộng đồng sẽ khôn cùng bén, những giây phút đó có thể là những lúc bạn bè nảy sinh những ra ý tưởng sáng xây đắp mới hoặc nhìn ra được cơ chế cho các chủ đề đang kẹt bấy lâu nay,
Nên xưa giờ, tôi không khuyên ai làm gì cả, ngoài việc bầy đàn thao. Bế tắc trong công việc, hãy đi bằng hữu thao. Bế tắc chuyện hậu phi, hãy đi bè phái thao. Bế tắc chuyện tình cảm, hãy đi số đông thao… Nói phổ quát bế tắc cái gì, cũng nên đi bè lũ thao cả.
Rèn Thân, là cách duy số 1, và dễ ợt hàng đầu để cộng đồng rèn Tâm mình.
Nhiều quả đât nghĩ, việc bè phái thao có gì nhưng ghê gớm, có gì khác lạ đâu. Không có gì dị biệt cơ mà chỉ có đôi mươi% dân số con người có đồng minh thao ít số 1 2 ngày / tuần thôi. Khi Thân bè phái nại nếp, có kỷ giải pháp, tập dượt đàng hoàng, lâu ngày nó cũng thành cái Nếp cho Tâm vây cánh. Thân có sức khỏe thì người quen biết muốn thưởng thức gì, đi tới đâu cũng được,
Sức khỏe không phải là hoàn hảo, mà lại không có sức khỏe thì số đông không có gì cả. Thân đang đau yếu, trí năng và trung khu lực của bạn hữu yếu theo. Đang căn bệnh mà lại đứa nào khịa tý là bè lũ dễ sân hận ngay. Đang bệnh là tâm chán ngán ngay, để mắt tới sẽ thấy.
Kỷ lý lẽ được về Thân thì sẽ có cái đà để kỷ quy định về Tâm. Nên muốn quan sát tâm ai nội lực tới đâu thì hãy quan sát xem họ có chơi thể thao hay không, quyện lực và tần suất thế nào.
Các bè đảng bên Phật gia cũng để ý, Thái tử Tất Đạt Đa ban sơ thành Đạo thì cũng là dạng body to cao 6 múi, cưỡi con ngựa, bắn cung, đấu vật, combat 1 vs 1 đều cực kỳ đỉnh. Thái tử cũng thời gian hành giữa, tu khổ hạnh, không ăn không uống, giữa nhỏ xíu nhom nên cũng bị quật thời gian dài. Thân không khỏe thì Tâm khó đạt lắm, bọn phải in ra để nhớ. Sau này, việc đi khất thực gieo duyên, vẻ ngoài thể thao cũng là đi bộ cả ngày, nên sẽ khỏe dữ dội lắm, đi như thế thì làm sao có tiểu đường hay cao áp huyết như chúng ta thời nay được. Cả bên Chúa, bạn thân tìm hiểu về lịch sử, sẽ thấy Chúa Giê su cũng bự con và khỏe lắm.
Rèn thân hoàn thành thì tiếp tới là rèn cái Tâm trong từng việc bé bỏng. Cụ thể là làm gì cũng phải làm cho tử tế.
Tôi quan sát rất lâu rồi, nội việc quét nhà, lau nhà cũng đủ thấy cái Tâm từng nhân loại tử tế trong việc đó tới đâu. 100 người chắc chỉ được 1-3 con người, khi lau nhà chuyên cần dời hết đồ đoàn ra rồi mới quét mới lau, chứ đa phần toàn chọt vào rồi rút ra, kiểu dáng làm sương sương mấy khu vực kẹt đó. Nên để lau cái nhà cho trong sạch, cho tử tế, cũng đã không dễ chút nào.
Ngay cả việc lũ đi toilet. Đàng hoàng với chính mình, là đừng cầm phone vào, vừa ẻ vừa coi, vì nhiều khi xem phây hay quá rồi lũ quên việc mình đang ẻ… lâu rồi rất là nhiều bệnh dịch về đường tiêu hóa và đại tiện có chủ đề ngay. Nhất là dễ lòi trĩ. Chữa trị thì phiền lắm.
Còn tử tế với dân chúng khác nhau, thì mình đi toilet ngừng, cũng quan sát sớm muộn xem đã sạch sẽ chưa để dân chúng tiếp theo còn dùng nữa.
Chúng ta đôi lúc hay than trách sao môi trường ô lây truyền, mà lại nhiều khi đi bộ trên đường, thấy cái ly hay giấy rác rớt ngoài đường, chúng ta làm lơ… do không phải rác của tao, tại sao tao phải đi vứt cái rác đó chứ. Thế thì cũng đừng hỏi vì sao môi trường ô nhiễm, do mình chưa có tư cách để hỏi câu hỏi đó.
Đàng hoàng, cũng có nhiều mức.
Mức dễ chơi số 1, làm gì thì chuyên cần bỏ cái trọng tâm vào, làm nên ra làm, đừng vừa làm vừa nghĩ chuyện khác lại, hay vừa ăn vừa ẻ thì không được. Cái gì ra cái đó.
Mức tiếp theo, làm gì thì cũng có quan sát trước sau, để những quần chúng. # liên quan nếu họ có cầm lại phần việc của mình thì họ cũng không phải hốt ‘rác’ cho mình. Ví dụ, quét nhà cho trong lành xong cơ mà cũng phải để chổi và cây lau nhà đúng chỗ, để mọi người dị thường có làm thì biết chỗ nhưng mà kiếm. Biết nhà thế hệ lau, còn ướt thì cũng nói hay ghi thông báo gì đó để con người khác lại biết nhưng mà né ra. Đó là tử tế.
Đàng hoàng với mái ấm mình hay với hậu phi mình, thì dù có gặp gái chào mời, tuy cũng khoái lắm cơ mà nếu đi bước tiếp theo thì làm khổ người tình mình, rồi cả làm khổ chính mình, rồi cả khổ luôn phái nữ kia. Đàng hoàng trong chuyện tình cảm, cũng phải biết trước biết sau, quen quần chúng nào thì cho ra quả đât đó. Hết yêu thì chia tay tử tế, rồi muốn quen ai thì quen.
Đàng hoàng với công tác, địa cầu ta trả lương cho bạn hữu, dù thế nào, có không hài lòng gì, dù ngày chung cục làm thì đồng chí cũng nên làm nên tử tế tử tế. Ít nhất bước đi bạn bè không thấy hổ ngươi gì với chính mình và với ai cả, không phải né mặt ai cả, mình làm đúng việc mình cần làm, mình thấy không hợp nữa thì mình chia tay trong đàng hoàng. Chứ tự ái quit ngang thì bọn thiệt thòi thôi.
Đàng hoàng với giới tính, với ba má, đàn bận gì bận, cũng trích tý thời gian hỏi thăm, rồi về dẫn ông bà già đi ăn uống tý. Người nuôi mình nhưng mình còn chưa tử tế thì làm sao mình đàng hoàng được với dân chúng dân ngoài kia.
Có thể bạn quan tâm: » Đàng hoàng là Đạo
Đàng hoàng với cái giữa này, với cái trung ương này, thì bè phái phải biết thương mình, làm gì cho phiên bản giữa cũng phải giúp cho đến. Ăn uống, ngủ nghỉ tử tế vào, rèn thể thao đàng hoàng vào, đó là nền móng cần yếu để bầy đàn phát triển đính về Tâm lực và Trí lực.
Có thể bạn quan tâm: » Phước có tôi và Phước không tôi
Còn ai nói loài người này hư ảo, dân chúng thế hệ hay thiên đàng gì đấy thì bè cánh nghe để tham khảo thôi. Nó có thật hay không thì không chẳng thể lắm, bởi còn rất rất nhiều việc để bè lũ làm ngay giờ đây.
Dù có muốn đánh tháo gì đi nữa, thì chuyện trước tiên vẫn phải là tử tế với những việc nhỏ bé hàng đầu, mà lại xưa giờ mà lại mình chưa làm được. Từ chuyện tinh khiết cơ thể, bố trí cái phòng ngủ, ăn uống cho khoa học, ngủ đúng giờ, dùng phây ít lại, bằng hữu thao, đọc sách, dành thời gian cho toàn cầu thân, v.V.. Nhiêu đó thôi bè lũ đã đuối rồi.
Nói thiên hạ này là khổ, cũng là biên kiến. Nói thiên hạ này là hân hoan, cũng là biên kiến. Nói trần gian này không khổ không mừng thầm, cũng là biên kiến. Đừng nỗ lực để thoát khổ, nhưng hãy nỗ lực sống cho tử tế vào bè cánh ạ.
Vì từ cái đàng hoàng trên thân và cả trên trung tâm đấy, nó sẽ dẫn bạn bè tới rất nhiều câu giải đáp cho chính bạn dạng giữa bè đảng, cơ mà không cần mượn lời hay mượn tận hưởng của ai đặc trưng cả. Rồi dần dần mình sẽ tự là ‘Thầy’ của chính mình.
–
LION DECOR
Theo: Nghệ
Ảnh: Chewy Stoll, Unsplash.
Xem đính thêm tại Youtube Người càng tĩnh tâm thì trí tuệ càng cao và tầm nhìn càng xa
Khi một người không thể buông bỏ những chấp trước và tạp niệm của bản thân thì sẽ thấp thỏm, không an định. Lúc ấy sẽ rất khó để đưa ra được phán đoán và nhận định chính xác đối với những sự tình xảy ra xung quanh, do đó họ cũng không thể lý trí và bình tĩnh để suy xét cho được.
Còn khi một người trầm tĩnh, loại bỏ đi những tạp niệm, đi vào trạng thái thanh tỉnh thì sẽ có một loại cảm giác kỳ diệu tràn đầy trong tư tưởng và thân thể họ. Đây phải là lúc nội tâm thực sự tĩnh lặng thì mới có được loại cảm giác ấy, tĩnh tâm mới có thể sản sinh trí tuệ. Suy nghĩ của một người ở vào thời khắc tĩnh lặng nhất chính là sự kết tinh của trí tuệ và tâm linh người ấy sau khi thăng hoa.
Trong cuộc sống, con người thường bị lạc vào những lợi ích hiện thực và được-mất nên rất khó để xem nhẹ “thất tình lục dục” của bản thân. Vì thế, họ cũng thường không khống chế được oán hận, vui buồn, không thể đạt đến trạng thái tĩnh tâm.
Người tu luyện sau khi hiểu rõ chân lý của vũ trụ, họ có thể xem nhẹ công danh lợi lộc, cũng có thể khoan dung, nhường nhịn. Loại trí tuệ và phong thái này tự nhiên sẽ ở tầng trên cao so với người bình thường, họ có thể tương đối dễ dàng mà tiến nhập vào trạng thái tĩnh lặng.
Trong cõi hồng trần hỗn loạn đen tối, người nào có thể thông qua tu luyện tâm linh của bản thân, đạt đến cảnh giới thanh tĩnh bình thản thì sẽ có được loại trí huệ mà người bình thường không thể có được.
Cuộc sống hiện đại ngày nay có vô vàn thứ đủ để hấp dẫn dục vọng của con người, bởi vậy, một người không tu luyện thì thật khó có để giữ nội tâm thanh tĩnh.
Phật gia có câu: “Do giới nhi định, định năng sinh tuệ.” Ý nói, bởi vì có thể giới cấm hết thảy dục vọng mà có thể định được, định được rồi mới có thể sản sinh ra trí huệ.
Đạo gia cũng nói: “Thục năng trọc dĩ chỉ, tĩnh chi từ thanh; thục năng an dĩ cửu, động chi từ sinh. Bảo thử đạo giả, bất dục doanh”. Ý nói, ai có thể đang đục mà nhờ tĩnh lại dần dần trong ra. Ai có thể đang yên mà nhờ động lại dần dần sinh động lên. Người nào giữ được đạo ấy thì không tự mãn. Tĩnh khiến cho người tu đạo nhập tĩnh, mà thành kim đan đại đạo.
Nho gia cũng nói: “Tri chỉ nhi hậu hữu định, định nhi hậu năng tĩnh, tĩnh nhi hậu năng lự, lự nhi hậu năng đắc.” Ý nói, biết đến cùng rồi mới định được, định mới có thể tĩnh, tĩnh rồi mới có thể suy nghĩ tinh tường, suy nghĩ tinh tường rồi mới có thể lĩnh ngộ được. “Tĩnh” khiến cho nhà nho đạt được trí tuệ, hoàn thành được việc tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.
“Tĩnh” không phải chỉ là một loại tu dưỡng mà còn là một loại trí tuệ. Người có thể tĩnh thì đứng trước một việc, gặp nguy mà không loạn, tự có thể sản sinh ra vô số trí tuệ, hóa giải được khó khăn. Trái lại, người lo âu, phấp phỏng thì không những không giải quyết được vấn đề mà còn làm hỏng việc.
Những phiền não của đời người suy cho cùng cũng là đến từ dục vọng, sự tham lam, bị đủ mọi loại hấp dẫn làm mê hoặc. Hầu như người trẻ tuổi thường bị ảnh hưởng bởi bạo lực, áp lực… khiến trong lòng luôn bất an. Thậm chí có người còn cho rằng, nói mấy lời tranh cãi, dùng mấy đường võ thuật thì đã có thể tự xưng mình là nam tử hảo hán. Nhưng bậc trí huệ đều cho rằng, gặp chuyện mà rút gươm thì đây là cái dũng của kẻ thất phu, không phải đại dũng. Từ xưa đến nay, các bậc thánh hiền đều là những người đại khí, càng là gặp chuyện “kinh thiên động địa” thì càng có thể “tĩnh tâm như nước”, bình tĩnh mà ứng phó mới giải quyết được việc.
Trong thế giới hỗn loạn, tâm linh thanh tĩnh giống như núi cao bất động, sừng sững mà bình thản. Tâm linh ngạo mạn chỉ giống như cỏ dại trong nước, nước chảy bèo trôi. Người nào có “tâm tĩnh thần định” thì cho dù thân thể ở trong hoàn cảnh hỗn loạn thì tâm linh của họ cũng đã ở cảnh giới cao rồi!
Hãy LIKE và ĐĂNG KÝ để theo dõi các video pháp âm mới nhất từ AUDIO PHẬT PHÁP.