3 Tháng Một, 2023
Quả trong ‘nhân quả’ là gì? Thái độ nhận ‘quả’ của chúng ta nên như thế nào?
Phải khái niệm lại chữ ‘Quả’ ở đây là gì, để chúng ta cùng nhìn phổ biến về một hướng.
Có thể bạn quan tâm: » Chán đời, bế tắc thì làm gì?
Quả là thuộc cái chuỗi trong Nhân-Duyên-Quả. Cái này cơ phiên bản mà lại lại không cơ bản, khi quán chiếu trong cuộc sống phổ thông thì bè phái rất dễ lầm lẫn… rồi lại đổ lỗi hết cho ông Trời thì tội ổng.
Quả ở đây là những cái bầy đang có, đang nhận, đang phải đối mặt, đang phải trải qua… Tất cả thứ đấy gọi là Quả do chính cái Nhân và Duyên bè lũ đã và đang gieo vào.
Nôm na thế này, đồng minh gieo một cái hạt xoài xuống đất, đó gọi là gieo Nhân. Rồi mỗi ngày bạn hữu phê duyệt, tưới nước, bón phân, v.V.. Gọi là trợ Duyên từ đồng đội vào. Dường như còn có những Duyên kì cục ngoài tầm kiểm tra của bè cánh, đó là mưa, gió, nắng, không khí, côn trùng, bà hàng xóm phá, v.V.. Có nhân rồi cơ mà vẫn phải đủ duyên thì mới ra quả được.
Đó là vì sao ở đời, có nhiều cái đàn đã gieo nhân tốt, cũng trợ duyên tốt mà lại vẫn không ra quả ngọt… cơ mà bởi vì có những cái duyên bên ngoài bè lũ nó chưa đủ, na ná nắng, gió, mưa vậy… Còn làm kinh doanh thì xã hội, chính trị, môi trường, công nghệ thay đổi. Hoặc 2 năm rồi bệnh dịch cô vy cũng là một cái duyên ngoài tầm đánh giá của đồng minh.
Sinh con, nuôi con, dạy con, tới khi con trưởng thành, nó cũng theo đúng cái chuỗi đấy. Nhân – duyên – quả. Để ra quả ngọt thì phải đủ nhân và đủ duyên. Chứ không phải Bố mẹ tiến sĩ, nhà triệu đô thì thằng con sẽ tấn sĩ trong mai sau… Do đó, phải hiểu cái này thì trong việc nuôi dạy con thì số đông thế hệ thã lỏng trung khu trí mình ra được.
Đứa con nào cũng có nghiệp lực riêng, chính là có cái Nhân riêng của nó. Nó hình thành làm con của bè lũ là để cân bằng nghiệp với nghiệp của đồng đội đang có. Nên để một đứa thành nhân, thành tài, nó cần rất là nhiều trợ duyên… nhưng duyên từ phía ba má chỉ chiếm một phần nào đó thôi. Nếu đủ phước thì không có cha mẹ, duyên từ chỗ kì cục vẫn giúp nó đi đến đích được.
Giống như thằng đại trượng phu tôi, tôi cũng chẳng chờ mong nó sẽ thành ông này bà kia gì cả và cũng không cần trở thành giống tôi. Nó có cuộc sống và bài học riêng của nó dựa trên nhân nó đã gieo, và tôi cũng có bài học riêng của tôi… nên nó sẽ trở nên cái mà lại nó đã gieo.
Điều cơ mà tôi có thể làm tốt hàng đầu ở vai trò cha mẹ, dưới 18 thì đủ cơm áo, học hành đủ theo tiêu chuẩn xã hội, rồi kèm đính các Lễ nghĩa cơ bản, rồi hiểu gắn thêm về nhân quả vô thường, khuyến khích nó chăm thể thao. Sau đó thì nó phải tự lực tạo ra nhân quả thế hệ, còn phía tôi trợ duyên được phần nào thì trợ cho nó, chứ cần thiết kỳ vọng quá được.
Nói cái nhân-duyên-quả này rộng ra ngoại giả thì số đông có thể quan sát ngay trong chuyện kinh doanh, đi làm, đầu tứ… Điều đồng đội có thể làm là hãy làm điều tốt hàng đầu có thể thôi… còn lại thì xem phước phần của đồng minh tới đâu. Vì phước phần nó chi phối mấy cái trợ duyên của số đông.
Hiểu đến đây, bạn bè nào làm mãi chưa ra quả ngọt thì chỉ nhớ 2 điều, một là mình làm chưa có khôn xiết hoặc chưa đúng cách, nhì là phước mình nó chưa đủ. Mà đầu sáng, chọn đúng đường, đúng cách, cũng là bởi phước nó chi phối gần hết rồi.
Tôi nói dông dài thế này, là để tập thể phải hiểu phương pháp, tại sao mình lại nhận quả như thế! Chứ không thì phe cánh cứ than giữa trách phận mãi, rồi dẫn đến hận đời hận mọi người thì lại khổ lắp.
Nếu phe cánh nào nói đã ‘hiểu’ nhân-duyên-quả thì bè đảng phải quan sát được như sau: Những cái quả mình đang nhận, đều bởi chính anh em thành lập ra. Chứ không phải thiên nhiên. Hiểu quả là bởi chính mình chế tạo ra rồi, thì mình sẽ có 2 cái tuệ. Một, là mình không muốn gieo nhân bất thiện nữa. Hai, là mình không muốn đòi nợ nữa.
Vậy thái độ nhận quả sẽ như thế nào.
Hầu hết thái độ nhưng chúng ta nhận quả chỉ đúng rơi đúng vào 2 đường này:
– Nếu quả ngon, ngọt, thơm… thì chúng ta sinh trung ương tham –> vì tham nên muốn nhiều hơn, nắm chặt hơn, sợ mất hơn.
– Nếu quả đắng, chua, cay… thì chúng ta liền sinh vai trung phong sân –> do sân nên muốn đẩy nó đi, muốn nó bặt tăm, muốn hủy hoại nó.
Anh em phải đọc thật thảnh thơi. địa điểm này, rồi thay từ ‘quả’ ở trên vào bằng một cái việc chi tiết mà lại anh em đang đối diện.
Có phải, quả đúng ý đồng chí thì đàn tham ngay, còn quả không đúng ý thì bè bạn sân ngay không?
Ví dụ, tôi sinh ra đẹp trai, quả đây là cái sắc thân ngon. Vì thấy mình có sắc giữa ngon nên tôi tham… không muốn mất nó. Tôi làm mọi thứ để giữ sự đẹp trai hoài… đó là thái độ tham khi nhận quả.
Hoặc tôi đi làm, gặp đúng ông người yêu toxic… đó là đang nhận quả đắng. Tôi liền nổi tâm sân hận với ổng ngay sau đó.
Anh em phải quán lại ngay trong chính cuộc đời của mình, là lúc mình nhận quả gì đi nữa… thì đều dễ rơi vào 2 cái thái độ trên, tham hoặc sân hết.
Đó là tại sao, nhân sinh trả nghiệp hay trả nợ hoài nhưng không hết… Vì cứ nhận quả rồi lại gieo nhân mới ngay ngay tức thì!
Bữa có người chơi hỏi, thế khi đối diện với cái quả của mình, thì nên ngồi yên để trả nợ cho chấm dứt hay phản ứng như thế nào cho đẹp?
Câu giải đáp thì rất ngắn, cốt lõi, không phải là, yên yên chịu trận hay phản ứng lại. Mà là yên lặng với trọng tâm gì và phản ứng với trọng tâm gì.
Nếu yên yên ổn chịu trận với chổ chính giữa ức chế chịu đựng, dồn sân hận vào trong… thì cũng chẳng giúp ích gì cho bản giữa mình và địch thủ cả. Nó dồn ở đó rồi một ngày đẹp trời đủ duyên thì nó sẽ bung dữ dội hơn.
Còn phản động lại cũng vậy, phản động lại với chổ chính giữa sân hay tâm tham… thì cũng giống như lặng yên ổn với trọng điểm sân.
Vậy trong tình huống nào, ta nên yên yên hay nên phản động lại? Cái đó chỉ có bè đảng tự giải đáp được thôi. Nhưng thuở đầu lặng lặng hay phản ứng thì luôn có vài giây rất nhanh để đồng minh xem lại thái độ của mình, là mình đang sẵn sàng ra đòn với trung tâm gì.
Nếu bạn thấy đây là chổ chính giữa từ, trung khu bi cảm, chổ chính giữa hỷ xã… thì với tôi, lặng lặng hay phản ứng, lúc đấy đồng minh đã đủ sáng để quyết định. Vì sao?
Vì không phải ai cũng đủ định lực để nhớ lại… hoặc để nhắc lại mình, xem lúc đó trung khu gì đang diễn ra… Còn đa phần chúng ta phản động lại theo quán tính của vô thức trước. Quất cho đã cơn, xong xuôi việc thì lũ thế hệ nhớ ra thôi.
Nhưng bè cánh cùng đừng lo, tôi cũng quên suốt, nên quất hoàn tất thì tôi thi công nhân thế hệ rồi… hên thì tình địch nó yên yên ổn cho qua… không hên thì nó quất lại tới tấp. Sau đó nhận khổ rồi mới chợt nhận ra rằng mình đã xây cất gắn nhân thế hệ từ quả cũ. Cứ quẩn hoài bè đảng ah.
Nên hoàn hảo pháp môn đúng hướng thì đều chỉ kêu bè phái làm một việc duy số 1 thôi, đó là quan sát, quan sát và quan sát Tâm này đang diễn ra thế nào. Nên con người xưa thế hệ có câu “Liễu liễu thường tri” là như vậy, tức là ‘luôn luôn biết mình’.
Trả quả một cách thiện xảo, đó là không kiến thiết ra nhân mới, hoặc ít số 1 là xây dừng ra nhân thiện. Tôi chỉ nói được quy định, còn cảnh huống thực tại thì bởi chính tập thể diệu dụng. Mỗi lần khi ra quyết định lặng yên hay phản ứng thì chỉ cần nhớ:
Có thể bạn quan tâm: » Nhiệt tâm để sống một cuộc đời trọn vẹn
Nếu yên yên, thì hữu ích cho mình, lợi cho địch thủ và lợi cho những mọi người liên quan hay không. Còn nếu ra đòn, thì hữu hiệu cho mình, lợi cho quân địch và lợi cho những người ta liên quan hay không.
Muốn phản ứng thiện xảo thì tâm lực và tuệ lực phải vững để quan sát tình huống thế hệ sâu được, rồi thế hệ thấy được cái lợi ở các bên.
Có thể bạn quan tâm: » Hãy thoải mái với điều không thoải mái
Nhưng đa số là định lực của chúng ta còn yếu lắm, tri kiến cũng chưa thanh tịnh, vì thế, lặng yên vẫn là qui định tương đối ổn, chứ chưa phải tốt số 1. Vì mắt còn bụi, chưa sống được với nhân quả, vô thường, thì phản động lại cỡ nào cũng dễ rơi vào việc tạo ra nhân mới để trả quả tiếp. Cái đắng là, nhân thế hệ thi công ra trên quả cũ đều là nhân bất thiện cả.
Đọc hết bài này thì bầy dễ nắm luật rồi, mà lại cái khó là lúc vào việc, đồng minh có nhớ quan sát trọng điểm mình hay không.
Đọc hoàn tất thì bầy đàn có Kiến, Kiến này rất dễ quên, nếu bạn bè có hành thì nó thấm vào Thức thong dong. Nếu có trải nghiệm quan sát Tâm càng nhiều thì bè cánh sẽ có thói quen quan sát mọi thứ. Thực tế thì 1 ngày có 100 việc mà lại đồng minh quan sát được trăng tròn-30 việc là cuộc đời anh em đã đặc biệt nhiều rồi.
- Tự vì khỏi nhân quả, chủ quyền khỏi vô thường
Xem lắp tại Youtube Nhân Quả Không Một Ai Ở Ngoài | Thầy Thích Trúc Thái Minh
Nhân Quả Không Một Ai Ở Ngoài | Thầy Thích Trúc Thái Minh
Trong kinh, Đức Phật đã từng dạy rằng: Tội phước do con người tạo ra, không ai có quyền thưởng phạt. Kẻ gieo giống xấu thì ăn trái dở, người trồng giống quý thì hưởng quả ngon. Trong vũ trụ này, không một ai trong chúng ta có thể nằm ngoài sự vận hành của nhân quả. Nhân quả là quy luật bất biến, chi phối mọi hoạt động sống của muôn loài chúng sinh. Tất cả chúng ta lang thang trong muôn nẻo luân hồi sinh tử, chịu sự đau khổ hay hưởng sự an vui đều bởi nhân quả mà mỗi người gieo trồng.
Xin mời quý vị và các bạn cùng lắng nghe video “Nhân quả không một ai ở ngoài” do Thầy Thích Trúc Thái Minh giảng giải.
————————————————————————-
➡️ Quý Phật tử nếu thích những video giảng Pháp của Thầy Thích Trúc Thái Minh, hãy Đăng ký, Ấn chuông 🔔 thông báo để không bỏ lỡ các bài chia sẻ của Thầy ➥
➡️ Quý Phật tử nếu còn điều gì thắc mắc, xin vui lòng bình luận trực tiếp ở dưới hoặc gửi tin nhắn qua Fanpage Thầy Thích Trúc Thái Minh (
Bạn đang xem: » Quả trong ‘nhân quả’ là gì? Thái độ nhận ‘quả’ của chúng ta nên như thế nào?