13 Tháng mười một, 2022
Yêu thương cuộc đời một cách tự nhiên
“Thông minh sẽ đưa con đến cái cổng của chân lý rất nhanh, Nhưng để bước qua cái cổng đấy thì con phải bỏ sự linh lợi của mình ở lại!”
Tôi là đứa học nhanh, nhớ nhanh và cực kì mẫn cảm. Hồi bé xíu Mẫu giữa cứ bảo vui, mày phước phần lắm thế hệ được tái sinh làm đại trượng phu của Mẹ đấy, số 1 là cái đầu óc mưu trí và mặt mũi sáng suốt thì mày cũng đã gieo nhiều thiện nghiệp trước đó lắm rồi.
Có thể bạn quan tâm: » Đàn ông thông minh hãy biết dành phần “khổ” về mình
Tôi nghe xong xuôi thì cười thôi, rồi dạ dạ cho qua, chứ thời đấy tôi không quan tâm nhiều lắm về vấn đề nghiệp quả và luân hồi lắm, chính xác là không tin. Mà lẽ thường, đứa nào có đầu óc mưu trí, học đâu hiểu đó, thì hay kèm theo combo tự thị và kiêu căng.
Tôi cũng không ngoại lệ, thời đi học, tôi học nhanh nên đâm ra sao nhãng, điểm thì vừa đủ thứ hạng khá giỏi, chứ không cố nhiều. Cả sau khi ra trường đi làm, mọi thứ trót lọt tru, thăng tiến liên tiếp, tôi bước lên nơi điều hành 1 căn bệnh viện đa khoa khi còn rất trẻ. Thử hỏi, nếu lũ là tôi, thì lũ có tự túc và tự kiêu không?
Nhưng sau cuối cái gì đến cũng phải đến, những bài học đối trị lại bản tính cao ngạo đó cũng tới. Tôi nhớ, tầm đầu 2017, vừa thế hệ cưới vợ được vài tháng thì tôi rơi vào một cơn khủng hoảng rất bự.
Không phải khủng hoảng sau cưới cơ mà là khủng hoảng về sức khỏe. Tôi xưa giờ thì gần như không có dịch tật gì kì cục, tự nhiên phát 1 cái căn bệnh rất dị hình (hơi tế nhì) vào đúng thời đoạn mọi thứ đang ở phong độ bền nhất của tôi.
Chỉ trong 8 tháng, tôi đã đi khám hơn 6 cái bệnh viện chuyên khoa to hàng đầu ở Sài gòn, gặp hơn 8 ông Bác sĩ / Giáo sư chuyên ngành, làm xét nghiệm đủ kiểu dáng, cơ mà không ra bệnh chi tiết, mà lại triệu chứng vẫn nguyên. Cuối cùng, có vài Bác sĩ cho thuốc mồi, mẫu mã cứ thử xem sao, tôi cũng không khỏi. Gần 1 năm, những cặp tôi cũng mệt mỏi vô cùng với hành trình mò bệnh của tôi, cơ mà chắc bởi tình thương nên người thương tôi vẫn kiên định đồng hành với tôi đến cùng.
Song song với thời đoạn đó, là giấy tờ đi Mỹ của tôi cũng gần như sẵn sàng, tôi với bà xã ngồi xuống quyết định lần cuối, xem có đi Mỹ định cư không, nếu đi thì cả hai sẽ làm lại từ đầu, dù cuộc sống và công việc của 2 người ở VN lúc đó khôn xiết tốt.
Tôi lần khần hệ thống y tế bên Mỹ như thế nào, mà lại sau 1 năm đi chẩn đoán nhưng mà không ra dịch chi tiết, thậm chí có Bác Sĩ kêu tôi đi khám về thần kinh hay trọng điểm thần đi, do có khi tôi stress quá nên có mặt những triệu chứng quái lạ đó.
Tôi mất ngủ cũng hơn 4-5 tháng, tối ngủ 2-3 tiếng là giật mình, thấy cảnh mình chết trẻ, rồi rất nhiều vọng tưởng về việc phải bỏ lại sự nghiệp, bỏ lại hiền thê, làm tôi càng trầm cảm nghiêm trọng hơn. Đỉnh điểm số 1 là lúc tôi quyết định đi Mỹ, thôi bỏ lại nguyên lành để bắt đầu lại, tôi có bảo nhân tình, nếu số anh chỉ sống 1-2 năm nữa thì thôi cứ qua Mỹ 2 đứa đi du lãm cho đã rồi anh bye bye.
Đó cũng là cột mốc chẳng thể cơ mà tôi chính thức bước chân vào hành trình tâm linh của mình, nói chính xác là bắt đầu đặt những câu hỏi nhưng mà xưa giờ tôi không bao giờ hỏi, sau cái chết là gì?, tôi có cầm lại làm nhân dân không? Có ngon lành như giờ không? Tại sao tôi căn bệnh lúc còn quá trẻ thế, tại sao và tại sao.
Cứ câu hỏi vì sao này lại dẫn tới câu hỏi tại sao dị biệt, 2 năm đầu ở Mỹ, tôi cứ sống hòa bình với các triệu chứng dịch, đồng thời lúc rãnh thì tò mò tốt nhất tài liệu về trung khu linh, để trả lời tất cả những câu hỏi trên. Tôi đọc và nhớ rất nhanh, phân tích và kết nối mọi thứ rất lẹ, nên trong thời gian đấy, tôi gần như nắm tương đối hết các định nghĩa về tái sinh, luân hồi, nhân quả, nghiệp báo, năng lượng, tần số rung động, vũ trụ quan, v.V…
Mà bè đảng biết đấy, những con người đầu óc lanh lợi mà khi tìm hiểu gì thì họ ghi nhớ rất tốt và phân tách rất logic… có giai đoạn, tôi nghĩ mình đã ‘thức giấc thức’, đã ‘vô bửa’ rồi, tôi thấy mình hiểu được cả ngoài trái đất đang vận hành như thế nào, vãi lụa như thế. Tôi có san sớt với vài nhân loại quen thì họ cũng bất thần về những điều tôi đang nói, họ thấy tôi thay đổi nhiều quá… Có quần chúng. # còn tung hô, tôi giác ngộ rồi đấy =)).
Tôi náo nức như đẳng cấp, aha, mình đã thoát khỏi luân hồi, chết đâu phải là hết đâu, tôi cố tỏ ra ‘không sợ’… nhưng mà sự thực thì nỗi sợ chết vẫn kèm tình nhân tôi mỗi ngày.
Nhưng bè bạn đâu biết, thật ra, những gì tôi vừa trải qua, chỉ là những vọng tưởng của 1 cái phiên bản bổ vi tế hơn, một cái tôi trọng điểm linh thay cho cái tôi cũ ngày xưa thôi.
Càng thấy mình Đặc biệt hơn, hoặc thấy mình như được ngoài trái đất gửi tới làm 1 sứ mệnh cao thâm gì đó ở trần gian này thì tôi càng ngụp lặn trong cái ảo tưởng của chính mình. Đó là giai đoạn thách thức cơ mà tôi nghĩ bất kỳ bạn đang đi trên đoạn đường trung ương linh đều sẽ bước qua, hàng đầu là những ai theo con đường phân tích chân lý hay dùng lý trí sáng dạ để làm đòn bẩy.
Tôi có 1 Vị Thầy vai trung phong linh luôn theo dõi từng bước chân của tôi, cứ mỗi đến ngõ cụt, thất vọng quá rồi, thì Thầy tôi lại gửi vài thông điệp vào ngay trong trung ương trí hỗn loạn đó. Tôi phân vân đó có phải là vọng tưởng bởi chính tôi nghĩ ra hay không, cơ mà nó làm sụp đổ gần như toàn vẹn những niềm tin của tôi trước đó.
Thông điệp trước hết từ Thầy tôi,
“Thông minh sẽ đưa con đến cái cổng của chân lý rất nhanh,
Nhưng để bước qua cái cổng đấy thì con phải bỏ sự sáng dạ của mình ở lại!”
Tôi cứ quán tưởng mãi về câu nói đó của Thầy, cũng hơn 1 năm, tôi thế hệ tương đối nắm bắt được trăng tròn-30% gì đấy của câu nói đó.
Cụ thể, dù biết nhiều hơn, hiểu rõ hơn về chân lý, thậm chí tôi thuộc lòng cả Kinh Điển, nghiêm túc thi hành, cơ mà sao trong lòng tôi còn nhiều nỗi bất an vi tế lắm.
Lý trí tôi nói A mà trực quan thì cảm nhận vừa đủ nổi trội, có gì đó đang sai sai về hành trình này…
vì sao bạn thân biết không? Tôi chỉ sờ tới phần vỏ nhưng mà thôi, đó là những tri thức khô khan, như google lưu trữ vậy, ai hỏi thì bắn kiến thức ra, chứ tôi không có yên cầu gì thực tế trên nó cả.
Lý trí càng nhiều, tri thức càng phình ra, đi đâu, thấy ai post gì, nói gì, đúng cái chủ đề tôi đã mày mò lâu, nếu họ nói không đúng thì tôi giận dữ lắm.
Tất nhiên là tôi bay vào diễn giả cái hiểu biết của mình ngay, vẹn nguyên giai đoạn đó, ai sai, ai quấy là tôi quất hết. Chiến mọi mặt trận, có thắng có thua, nhưng mà lòng tôi vẫn như cũ, những nỗi bất an vẫn còn đó. Đỉnh điểm, tôi rất khó bằng lòng, nếu ai không cùng niềm tin với tôi, không tin vào những cái tôi đang tin, thì tôi sẽ cố sử dụng lý trí này, lanh lợi này để bắt họ phải tin vào những niềm tin đấy.
Làm thế thì ai khổ, chính tôi khổ thôi.
Cũng ngay khúc cơ cực đấy, thì thông điệp tiếp theo cũng đến, một tiếng nói nhẹ nhàng lại vang lên,
“Đầu con phệ, mà lại trái tim con ốm quá!”
Câu đó cứ lập đi lập lại liên tiếp 1 lúc rồi tắt dần.
Tôi còn nhớ, hôm đấy, vừa tan ca ra, đầu tôi cứ liên hồi mãi với những suy tưởng vu vơ, rồi tôi ngồi yên lặng trên xe một lúc lâu, thì tự nhiên xúc động chảy nước mắt khi nghe được câu nói đó vang lên.
Có lẽ, Thầy tôi nói đúng, trái tim tôi nhỏ bé quá, nên không thể toại nguyện ai dị biệt mình được, cần thiết mến thương những ai kì cục mình được, cấp thiết thứ lỗi cho ai đã có lỗi với mình được.
Một trái tim quá nhỏ xíu thì chứa được gì ngoài những sự so đọ, đố kỵ và hơn thua với Đời đâu.
Tôi không rõ, điều gì đã thay đổi trong tôi, cơ mà từ hôm đó trở đi, khi lướt qua những ý kiến Đặc biệt mình, tôi thấy mình dễ tán thành hơn. Tôi không còn cái kỳ vọng, người phải theo ý mình nữa, tôi tôn trọng cách loài người chọn lựa, cách quần chúng suy nghĩ và cả cách họ sống.
Thậm chí là những mọi người trực tiếp tương tác trong cuộc đời của tôi… tôi tin, gặp nhau là vì nhân quả, tôi chỉ quan sát kỹ hơn và cảm thương họ nhiều hơn nhưng mà thôi.
Có thể bạn quan tâm: » Thôi kệ cuộc đời: hãy hiểu cho đúng
Biết nhiều, không bằng biết điều, bè đảng nhỉ!?
Có thể bạn quan tâm: » Có tài nhưng sao lận đận?
Con đường vai trung phong linh, hay con đường tu thân, bè phái gọi tên gì cũng được. Nhưng nếu càng đi, nhưng chúng ta càng thấy cái trọng điểm mình chống đối với đời hơn, khắt khe với đời hơn, khó đồng tình mọi thứ diễn ra hơn… thì chắc bọn nên xem lại, như cách tôi đã từng.
Trung thực thì, bạn dạng bổ tôi vẫn còn đây, vẫn đang san sẻ những dòng này. Có phải bởi phiên bản xẻ vi tế viết ra hay không thì để xem tới cuối hành trình này coi thế nào.
Nhưng 1 điều tôi thấy rõ, là mình bắt đầu khoan dung và yêu kính cuộc đời một cách thiên nhiên hơn, chứ không phải cố gắng bằng lý trí hay tỏ vẻ ‘bình thản’ như xưa nữa.
Xem đính thêm tại Youtube ĐIỀU TUYỆT VỜI | MỸ TÂM | OFFICIAL MUSIC VIDEO
ĐIỀU TUYỆT VỜI | MỸ TÂM | OFFICIAL MUSIC VIDEO
Ca sĩ: Mỹ Tâm
Nhạc sĩ: Khắc Hưng
Creative Agency: Yeah1 Network
MV “Điều tuyệt vời” là sản phẩm âm nhạc mới nhất của Mỹ Tâm kết hợp cùng nhãn hàng trà TEA+ PLUS.
“Điều tuyệt vời” là thông điệp giản dị mà Mỹ Tâm và Tea+ PLUS muốn gửi đến tất cả mọi người: Cuộc sống quanh ta luôn có muôn điều kỳ diệu và chẳng ở đâu xa, nó nằm trong những điều rất đỗi bình thường hay từ chính những con người xung quanh ta. Sống chân thành, cho đi và nhận lại chính là điều tuyệt vời mà mỗi người có thể tìm thấy cho riêng mình.
“Điều tuyệt vời nằm ở nơi chính ta, chẳng cần tìm đâu xa, hãy yêu thương những người đặt niềm tin xung quanh ta.”
Mỹ Tâm đặt niềm tin vào những điều bình dị xung quanh mình, TEA+ PLUS đặt niềm tin của mình vào sự đồng điệu tuyệt vời trong từng lá trà cùng tinh hoa công nghệ Nhật Bản để tạo nên hương vị thanh mát, thư giãn và giúp cuộc sống nhẹ nhàng hơn.
Còn bạn, điều tuyệt vời của bạn là gì? Hãy chia sẻ cùng Mỹ Tâm và Tea+ PLUS sau khi thưởng thức MV này nhé.
#TEAPLUS #DIEUTUYETVOI
♥ Bấm Subscribe Ngay:
♥ FB: