11 Tháng Một, 2023
Mình hy vọng mọi người sẽ không có định kiến: “Mày là người khuyết tật, còn tao là người bình thường”
17 tuổi, sau một vụ va chạm xe thì mình đã toàn bộ mất đi khả năng đi lại trên chính đôi chân của mình. Cảm xúc của mình lúc đó hao hao ở bên bờ vực thẳm, kiểu dáng mình chỉ muốn… chết đi thôi ấy.
Có thể bạn quan tâm: » Tại sao bạn lại quyết định sinh con?
Lúc bị tai nạn chỉ có một mình mình ở nước ngoài, không hề có bác mẹ ở bên chăm sóc, thậm chí đến 6 tháng sau mình thế hệ dám kể cho bố mẹ biết tình hình khi đó của mình.
Trong 2 năm điều trị căn bệnh, mình gần như ngắt kết nối với vẹn toàn mọi người bên ngoài, chỉ một mình cong queo trong bệnh dịch viện, mình không lên mạng xã hội, cũng phân vân nhịp sống con người dưng kia diễn ra làm sao.
Có một ngày nọ, mình nhớ rất rõ là vào một buổi trưa, có mấy con mèo đi ngang qua bệnh dịch viện. Thì… mình vô tình so sánh phiên bản thân với con mèo… Rằng tại sao đến con mèo còn có thể đi lại được trên chính đôi chân của nó, còn mình thì không?
Mình đã chọn cách từ bỏ rất là nhiều lần, mà lại Cảm Xúc như số mệnh của mình có mặt không chỉ đến đấy thôi ấy. Nếu ai hỏi động lực nào đã giúp mình đi qua những tháng ngày đó thì mình nghĩ động lực duy số 1 chính là bạn dạng thân mình. Lúc đó mình luôn tự răn nếu mình không sống cho mình thì không ai sống cho mình hết, và cũng chẳng ai giúp được mình nếu tự mình không mạnh mẽ vượt qua.
Sau khi có nghĩ suy đấy thì mình bắt đầu quyết tâm hơn trong việc điều trị. Mặc dù mình vẫn chưa biết mình có thể đi lại được hay không đâu, nhưng mà hàng ngày mình vẫn rất đầy niềm tin và cố gắng điều trị, nghe theo lời dặn dò của thầy thuốc.
Sau đó thì mình đã có thể tự ngồi dậy được và đi đây đi đó, dù chỉ bằng xe lăn. Một thời gian sau, mình quyết trung khu về Việt Nam và một mình từ Cà Mau ra Hà Nội học tập.
Mình vốn là đứa tự lập từ bé dại nên bắt buộc chịu được cảm thấy chỉ ngồi yên một nơi và dựa vào vào mọi người kì cục, mình không muốn thành kiến của xã hội hay những địa cầu xung quanh khiến mình mất niềm tin vào giá trị của bản thân.
Thời gian đó trong dân chúng mình chỉ có vỏn vẹn vài trăm nghìn thôi, còn phải đi vay mượn bạn bè khắp địa điểm để đủ tiền mua vé tàu, vậy mà hiện thời cũng tồn tại được ở Hà Nội mấy năm rồi .
Mọi mọi người có thể thấy mình là một trái đất rất lạc quan, rất hoạt bát, mà lại trong sâu thẳm… mình vẫn có khoảnh khắc tự ti về phiên bản giữa, đặc biệt là khi mình bước vào một môi trường sinh hoạt chuyên nghiệp mà ở đó chỉ một mình mình có tình cảnh thế này.
Đôi khi mình cảm giác mình đang đi lên bằng sự thương hại của quần chúng. # nổi bật. Mình nhớ có một lần mình vào training ở doanh nghiệp ngày nay, quần chúng. # có nói với mình một câu là: “Chắc là mày không đỗ đâu. Đi lại còn gian nan như thế này thì làm được cái gì.”
Sau lần đấy mình khóc nhiều lắm, mình từng bỏ cuộc một lần, cơ mà chị nhân sự của doanh nghiệp đã liên hệ với mình và động viên mình hơn nhiều. Mình quay trở lại training và cách đây mấy hôm thôi, mình đã chứng minh cho con người thấy rằng: Mọi thế giới làm được thì mình cũng làm được.
Có thể bạn quan tâm: » Khi cha mẹ đẩy trách nhiệm gia đình lên vai những đứa con
Nhưng nhưng đó là trước kia thôi, còn giờ đây thì gia đình của mình xem mình như những quả đât thường ngày. Có hôm cung phi còn rủ mình đi bơi cơ! .
Có thể bạn quan tâm: » Nếu biết trước đó là lần cuối cùng, liệu chúng ta có làm khác đi không?
Đi bơi, rồi đi đá bóng. Tất cả những trận đá bóng của đội mình thì mình đều tham gia để động viên quần chúng. #. Mặc dù mình không đá mà lại mình vẫn hăng say đặt mấy bộ xống áo đá bóng, chứng minh ý thức đồng đẳng .
Mình kì vọng khi đối diện với mình quả đât sẽ không có cái thành kiến là: “Mày là trái đất khuyết tật, còn tao là dân chúng bình thường” ý. Nghe nó xa rời quá… Mình không thích người ta nhìn mình bằng sự thương hại.
Tâm sự san sẻ từ Inside the Box.
- Nhà của con có thể không phải là nhà của bố, nhưng nhà của bố thì lúc nào cũng là nhà của con