13 Tháng mười một, 2022
Chúng ta không Khổ như chúng ta nghĩ
Không có cũng khổ, nhưng mà có rồi cũng khổ, đó là phiên bản bổ của chúng ta. Có rồi thì sợ mất, chưa có thì sợ thua thiệt hay sợ mất phần. Nói tầm thường, 90% cái khổ đều vì ảo giác của chúng ta nhưng ra thôi.
Có thể bạn quan tâm: » Đừng coi thường những người sống ‘yên phận’
Có những sáng thức dậy, trong đầu số đông có những dòng nghĩ suy triền miên cứ chạy đảo điên không chấm dứt. Hết vẩn vơ về kí vãng rồi lại mơ tưởng về ngày mai, đôi khi cũng chả hiểu mình đang nghĩ gì.
Cảm giác ngán ngẩm bao phủ, không muốn làm gì cả, rồi hình dung những viễn cảnh mình sẽ đi, rồi chán không muốn đi làm, rồi cũng chẳng muốn gặp ai,… hoặc đi theo hướng ngược lại là luôn giữ cho mình mắc và lao mình vào những cuộc vui, tụ họp, cảm giác dũng mạnh… để tạm tránh cái cảm thấy lạc lõng đó.
Đó là một dạng trung ương phóng dật, hoặc gọi chuẩn là vai trung phong ‘trạo cử’, luôn có những dòng nghĩ suy chạy qua chạy lại cứ như khỉ đu cây vậy, cứ phóng từ đối tượng này qua đối tượng dị biệt. Đầu chúng ta lúc đó đầy những tạp niệm và vọng tưởng, gọi bình dân hơn là đầu bị ‘lú’ hay đầu bị sương mù (foggy mind).
Khi đầu ta đầy những tạp niệm thì nó rất dễ sinh những tà niệm, nghĩ quanh quẩn, nghĩ lung tung, nghĩ cường điệu lên (overthinking), nghĩ tiêu cực, rồi cứ mường tưởng viễn cảnh A, viễn cảnh B để tự làm bản giữa mình hoảng loạn hơn, phấp phỏng và nhiều nỗi sợ hơn. Nên ông bà nói, “thanh thản cư vi bất thiện” là chuẩn, lử thử quá hay sinh nông nổi.
Để hiểu về bạn dạng bổ của mình thì bạn bè phải quan sát được cái vai trung phong ‘trạo cử’ này, thấy được mình đang bị nó chi phối như thế nào, rồi nó kiểm tra khái quát lý trí của chúng ta ra sao. Hệ quả của trạo cử là gì? Đó là làm ta rất khó cảm thụ được những hưng phấn đang có, mà cứ lan man vào những thứ ta chưa có.
Bản té chúng ta phức tạp mà lại cũng không khó quan sát, bởi vì nó rất thích tụ hội vào những thứ sau: Một là những cái nó chưa đạt được hay chưa có. Hai là những cái nó thấy chưa hoàn hảo. Ba là những thứ chưa đúng ý nó hay không đúng kỳ vọng của nó. Bản xẻ sẽ dành 24/7 thời gian để tụ tập hết đầu óc bọn vào những cái trên. Anh em thấy mỏi mệt không?
Tôi kể một câu chuyện để bè đảng hiểu được ngay. Trong hãng tôi, có 1 chị trái đất Việt, ngoài 50 rồi, có 1 ông chồng và 4 đứa con, đứa bé hàng đầu mới 1,5 tuổi. Chị ấy than khổ với tôi là ông chồng chị không tồn tại giúp sức gì hết, thì tôi hỏi lại là ông làm gì mà lại không giúp, rồi ông có gái gú, cờ bạc gì không?
Chỉ bảo không, ông không có mê mấy cái đó, mà lại thích chơi trò cạo số (bingo thứ hạng Mỹ), nên cứ cuối tuần thì xin Chị 2 tiếng buổi sáng (cả thứ 7 và Chủ nhật), tổng là 4 tiếng để ra ngồi cà phê cà số rồi thế hệ về. Không cho ổng đi thì ổng quậy.
Tôi thế hệ bảo chỉ, thế cho ổng đi 3 tiếng luôn, chứ 2 tiếng ít quá, nhưng mà thật ra chẳng có gì khổ ở đây cả. Ví dụ, em cho chị 10 cái bánh, giờ có đứa khác nhau chạy ngang rung mất 2 cái bánh, thì chị còn 8 cái, vậy chị có khóc lóc chạy theo bằng được đứa kia để đòi lại đủ 10 cái không, hay là chị dành thời gian đó để hưởng thụ 8 cái còn lại? “Tất nhiên, là lo ăn 8 cái kia cho phấn kích, chứ đi đuổi theo làm gì”, chị tươi cười đáp.
Thế 1 tuần chị có 7 ngày, mỗi ngày 24 tiếng, không tính ngủ và thời gian đi làm thì hoàng hậu chồng chỉ có tầm 4-5 tiếng sinh hoạt chung với nhau, tính ra là tầm 28-30 tiếng mỗi tuần. Vậy ông chồng chị đi chơi (không gái gú, không rượu bia, không hại ai) tầm 4 tiếng một tuần thì có chấp nhận được không?
Chỉ vẫn trả lời tôi, “không, chị muốn ổng ở nhà để chơi với 4 đứa con, 1 mình chị sao chăm hết!”
“Thế thì chổ chính giữa chị tự khổ thôi, do chị cứ mãi chạy theo và tụ hợp vào cái mình chưa thỏa mãn. Cụ thể là tụ tập vào 4 tiếng kia của ông chồng, nhưng quên đi rằng phi tần chồng chị còn hơn đôi mươi-25 tiếng để enjoy cùng nhau cơ mà!”
Mãi khi đã, gần 3-4 tháng sau, chị ấy thế hệ thú nhận với tôi, đã làm căng với ông chồng nhưng mà không được, đổi lại cho đi 3 tiếng luôn, nhưng mà ổng đi về thấy tinh thần phấn kích hơn rồi cũng có vẻ ‘sủng ái’ chị hơn lúc trước.
Anh em giữa mến, bản bửa của chúng ta là thế. Nó chỉ quan trọng tâm cái nó thiếu, cái chưa đúng ý nó, chứ ít khi coi ngó tới những cái mà lại nó đang có ngay bây giờ.
Nhiều người ta gần như đã có đầy đủ rồi, mà lại chỉ do 1-2 thứ chưa đạt được nhưng mà họ cực khổ khốn cùng. Có 10 triệu đô mà lại không có được toàn cầu mình yêu là một ví dụ. Có gần hoàn mỹ mà quyền lực hay nức danh không bằng đứa khác lại, thế là khổ. Lòng trái đất không đáy nên cái khổ cũng vô tận.
Anh em đi làm, thằng sếp có phiền, khó ở, thì cũng hành tội bầy đàn tầm 30 phút là nó mệt thôi. Còn 7,5 tiếng còn lại ở khu vực làm thì mình cứ hội tụ công việc và làm đúng bổn phận của mình. Cái khổ là mình chấp vào 30 phút kia, rồi đầu óc cứ cong vút 30 phút bị thằng sếp mắng rồi bỏ quên luôn 7,5 tiếng còn lại.
Chưa kể, về nhà, bạn bè lại vung vẫy cảm xúc của mình ra những con người bao quanh, thay vì còn 4-5 tiếng cuối ngày để enjoy mà bè bạn cũng cần thiết bình trung khu để hưởng được. Khổ đấy bè lũ ạ.
Ngày có 24 tiếng, rưa rứa đồng minh có 24 cái bánh, có thể 2-3 cái bánh nó bị hư vô ăn được hoặc do địa cầu khác nhau cướp đi, thì bầy còn trăng tròn-22 cái bánh nhưng mà, tại sao lại quăng bỏ hết vẹn toàn? Có phải vô minh lắm không?
Khi tâm bạn hữu đang trạo cử, tức thị bản bửa đang giao hội vào những cái bất toàn đó. Để chuyển hóa cái trọng tâm này thì bầy đàn cần bình trọng tâm nhớ lại, ngoài những cái phiên bản bổ chưa có ra, thì mình vẫn còn nhiều thứ dị thường trong tay để happy cơ mà.
Anh em không tin, lấy giấy ra đi, chia làm đôi, một cột, thì bầy đàn ghi những điều bằng hữu đang có mà bạn thân thấy nô nức, cột còn lại thì ghi những điều đang làm anh em khổ, chưa náo nức được. Cứ bình vai trung phong nhưng ghi.
Còn thở, còn đi được, cũng là 1 điều kiện vui miệng. Còn việc làm để tự nuôi sống, cũng là 1 điều kiện phấn chấn. Về nhà còn thân phụ còn mẹ, là 1 điều kiện niềm phần khởi. Sống trong 1 việt nam không tồn tại chiến tranh, cũng là 1 điều kiện hào hứng. Ngoài những người yêu khó ưa ra, thì cũng có khá nhiều thế giới yêu dấu mình cơ mà, đó cũng là 1 điều kiện mừng húm…
Ngồi yên ổn lại, thì người quen biết có rất là nhiều thứ ngay hiện thời để mình vui mừng lắm. Cái khó là chúng ta quên, chúng ta không thấy ra, hoặc chính xác hơn là bạn dạng vấp ngã nó hay xem thường mấy cái đang có đó. Thấy rõ rồi, thì sự thật chúng ta không khổ như chúng ta nghĩ đâu.
Tôi đi làm, ai khó dễ gì với tôi, thì tôi luôn tự nhắc. Người cần bỏ đi phải là họ, chứ không phải tôi, tôi bất mãn họ rồi tôi nghỉ làm thì tôi lỗ, rồi người thương tôi lỗ, chưa kể biết bao địa cầu đặc biệt trong doanh nghiệp quý mến tôi nữa… thì vì sao mình chỉ bởi vì những phút giây không tán thành hay những nhân dân không đúng ý mà lại bỏ đi tổng thể.
Nên đàn phải nhớ, cuộc đời bầy cao lắm là 80 tuổi đi, tính ra tầm 700,000 giờ. Nếu mường tượng đó là 700,000 cái bánh thì tập thể sẽ nhìn cuộc đời mình thức giấc táo hơn rất nhiều.
Có mọi người chỉ vì vài trăm cái bánh hỏng cơ mà quăn hết toàn vẹn bánh luôn, đó là vô minh đấy. Còn vô minh nhẹ nhõm hơn, cứ 1 cái bánh hư, thì bỏ ăn luôn vài chục cái sau, đời chúng ta cứ luẩn quẩn là thế.
Tôi nói nhiều lần rồi, biết lối sống thì phải thấy đời này có nhiều cái để enjoy lắm. Khổ thì ai cũng có, nhưng mà đừng có xoáy vào nó quá, thoát ra được thì thoát, không thoát được thì đừng bỏ vai trung phong trí nhiều vào mấy cái mình chưa có hay chưa ưng ý nữa. Vì có ai trên đời mà có tốt nhất đâu.
Không có cũng khổ, nhưng mà có rồi cũng khổ, đó là bản té của chúng ta. Có rồi thì sợ mất, chưa có thì sợ thua thiệt hay sợ mất phần. Nói thường ngày, 90% cái khổ đều bởi vì ảo giác của chúng ta mà lại ra thôi.
Có thể bạn quan tâm: » Đừng để tắt ngọn đèn thiện tâm bên trong con người mình
Còn thở là còn gỡ, còn thở là còn vui mừng, đời còn nhiều cái đáng sống nhưng mà.
Có thể bạn quan tâm: » Kinh nghiệm là một sự dối trá
Mời các người chơi đọc tiếp phần 2: Chúng ta không Quan Trọng như chúng ta nghĩ để kéo dài hiểu rõ hơn về phiên bản té và sống một cuộc sống rât tốt nhé.
Theo: Nghệ.
Xem gắn thêm tại Youtube Không phải khổ đau làm chúng ta suy nghĩ nhiều, mà chính vì suy nghĩ nhiều nên chúng ta khổ đau.
🙏 Quý Phật Tử Hoan Hỉ cùng lắng nghe và chia sẻ cho bạn bè, người thân cũng như những người xung quanh cùng thấm nhuần Phật Pháp, Phước Đức Vô Lượng Thọ.
=====================================
✍ Kính mong quý Phật tử ủng hộ và mang Phật Pháp đến với tất cả mọi người bằng cách bấm LIKE và ĐĂNG KÝ KÊNH (Subscribe).
♫ Đăng Ký Kênh Tại Đây (Subscribe chanel):
♫ Playlist :
=====================================
➥ Chúc Quý Phật Tử Luôn An Lạc Hạnh Phúc và Thành Công Trên Con Đường Tu Học Phật Pháp. Nam Mô A Di Đà Phật 🙏🙏🙏
#loiphatday #truyenphatgiao #phatphap #thinhphapam
Bạn đang xem: » Chúng ta không Khổ như chúng ta nghĩ