3 Tháng Mười Một, 2022

10 Bài văn cảm nhận tâm sự của nữ sĩ Hồ Xuân Hương trong bài “Tự tình II” (lớp 11) hay nhất

Rate this post



Hồ Xuân Hương là ngôi nhà thơ khét tiếng, cùng với vô cùng các các tác phẩm hoặc, và một vào nhiều tác phẩm thể hiện đc thâm thúy nhất biểu tượng và số phận của người con gái VN thời trước đó là bài “Tự tình II”. Bài thơ nói tới trong tim, cũng như tình thân của những người phụ nữ xưa, bọn họ phải chịu vô cùng các nhiều đau thương, cực khổ, sự sống của họ phải chịu rất rất các các đắng cay, tủi hổ, chưa biết tâm sự đồng thời ai, chỉ lẻ loi lấp bóng trong đêm khuya, cùng với bao nhiêu cảm xúc, tinh thần của các người đàn bà trước cuộc sống, với bao nhiêu cảm hứng đó. Mời các bạn tìm hiểu thêm một số trong những bài văn cảm giác về tâm sự của nữ sĩ Hồ Xuân Hương vào bài thơ mà chúng mình đã tổng hợp vào bài luận bên dưới đây.

Cảm nhận tâm sự của nữ sĩ Hồ Xuân Hương trong bài “Tự tình II” bài 5

Hồ Xuân Hương chính là tác giả thơ có bản chất tương đối rõ nét. Bản sắc ấy càng được khẳng định và toát lên dưới các sắc màu qua mỗi bài thơ. Thơ Hồ Xuân Hương giàu tâm trạng, giàu nỗi niềm tâm sự. Nếu thi ca là sự tự nói lên sống mức tối đa cái tôi trữ tình của căn nhà thơ, thì ở Hồ Xuân Hương loại hình bản chất này của thơ càng đc biểu lộ điển hình nổi bật. Nhiều bài thơ của bà khi là sự giãi bày tâm sự. Một vào số đó là thi phẩm Tự tình.

Có thể bạn quan tâm: » 10 Cách vượt qua nỗi buồn sau khi chia tay dành cho con gái

Đêm khuya văng vẳng trống canh dồn,

Trơ cái hồng nhan cùng với nước non.

Mở đầu bài thơ, tác giả sẽ nêu lên hoàn cảnh của một ngôi nhà và thời gian. Giữa đêm khuya thanh vắng, thấp thoáng hiện lên dáng vẻ một người đàn bà. Đứng trước tổ ấm bao la, rộng lớn lớn của non sông, Hồ Xuân Hương đối diện với sự vô cùng vô tận của tổ ấm, cũng khi là đối diện với trong lòng sâu thăm thẳm, u uất tâm sự, nỗi niềm của chính mình. Thật là không dễ tránh khỏi cảm thấy rợn ngợp, thanh vắng, bi lụy tẻ, trống trải đến nao lòng. Với tâm lý đơn độc chán chường, “Bà chúa thơ Nôm” sẽ cảm giác kiếp người thật khi là bé dại nhoi, phù du. Sự cô đơn sẽ bám riết lấy bà gần cả thời gian đêm khuya. Nó như con sâu, con mọt gặm nhấm, cắn xé, đục khoét cõi lòng bà khiến bà bứt rứt, đứng ngồi không yên, ngay cả lúc nghe tiếng trống canh cũng thây ngột ngạt, hoảng loạn.

Không thể cứ mãi “thu chân bó gối” mà thấm thía đơn độc, bẽ bàng, phũ phàng mãi được! Bà sẽ tìm ra một biện pháp tạm thời: “Mượn rượu giải sầu”. Thế nhưng cay đắng thay:

Chén rượu hương mang say lại tỉnh.

Càng uống lại càng tỉnh. Càng muốn quên thì nhiều kí ức đau bi lụy lại thi nhau ùa về như muốn “trêu ngươi” người nữ sĩ tài hoa này. Vòng đời luẩn quẩn, bế tắc, sự chán chường, trầm uất của trong lòng đang dâng ngập vào ánh mắt u bi thảm, bờ môi run rẩy, “thu cuối đợt” của Hồ Xuân Hương. Bà đang mong ngóng điều gì? Người con gái tài hoa, tinh tế, thông minh bậc nhất lúc bây giờ nhưng lại lận đận về đường tình duyên, hai lần sang ngang đều bị đứt gánh giữa con đường này, luôn khao khát yêu đương, khát vọng tình cảm trực tiếp cháy bỏng vào con người “Bà chúa thơ Nôm”. “Khát vọng tình thân” khác với “ước vọng tình yêu”. Ước vọng chỉ còn mới là ước mong, còn khát vọng thì đã đạt mang đến “đỉnh” của sự đam mê cháy bỏng, mãnh liệt, rạo rực, “bồi hồi trong ngực trẻ”, không có giới hạn. Khát vọng sôi sục mà vẫn tinh tế, đầy nữ tính. Thế nhưng, khốn nạn thay cho, đau xót thay, bẽ bàng thay cho đến Hồ Xuân Hương khi:

Vầng trăng bóng xế khuyết chưa tròn.

Đời người là hạn hẹp, thời gian khi là vĩnh hằng, ngoài hành tinh thì vô tận… Bánh xe dịp như bóng câu mặt cửa sổ mà đàn bà thì có thì… Thời gian lặng lẽ trôi, tuổi xuân cũng qua đi mà tình duyên nhưng vẫn chưa đầy đủ, thịnh vượng nhưng vẫn lỡ làng. Hạnh phúc như là một thứ quả ngọt xa xôi, quá khoảng tay cùng với của nữ sĩ, nó khiến bà khắc khoải, day kết thúc chưa thể níu kéo. Vầng trăng trên cao dường như cũng soi thấu các run rẩy, thảng thốt, hoảng hốt trong lòng bà khi chạnh lòng nghĩ về thân phận độc thân, hẩm hiu của mình. Giọng điệu ngôn ngữ, thương hiệu của câu thơ như là một tiếng nấc xao xuyến, chua xót, thổn thức mang lại trào nước mắt, phải cắn chặt môi mang lại bật máu tươi mới ngăn tiếng khóc thành lời! Thử hỏi, đọc mang lại đây ai mà không xúc động, thương xót, cám cảnh thay cho mang đến Hồ Xuân Hương? Và tự hỏi hợp lí “khách má hồng” luôn gặp gỡ nhiều nỗi truân chuyên? Phải chăng “bạc mệnh” là lời chung đến những người phụ nữ tài hoa khi xưa?

Ông vua thơ tình Xuân Diệu đến rằng:

Hãy để em bé nói cái ngon của kẹo

Hãy để tuổi trẻ nói hộ tình thương.

Với Hồ Xuân Hương, cảm giác sẽ tự lựa chọn được ngôn ngữ riêng trong thơ của bà. Hậu sinh chúng ta phát hiện ra bà to đùng ở chỗ: dùng thử Tiếng Việt một giải pháp tài hoa hiện đại, đã phát huy cao độ năng lực biểu cảm của ngôn từ dân tộc (chữ Nôm) một biện pháp khéo léo tài tình mà trước kia kể cả trong tương lai ít xuất hiện ai sánh kịp.

Ở câu thơ thứ ba, mầm mống phản kháng, chốn lên đã tiến hành được nhen nhóm khi bà trích dẫn mình “nốc rượu ào ào” giữa đêm khuya. Bức hình vốn dĩ dành mang đến mày râu, cho nhiều nho sĩ “dài lưng tốn vải” còn chưa dám thử chứ đừng nói gì mang đến phận gái yêu thương, thùy mị, đoan trang, thướt tha nơi khuê khu vực như Hồ Xuân Hương.

“Thơ chỉ tràn ra khi tâm hồn ta cuộc sống sẽ tận đầy”. “Con giun xéo mãi cũng quằn”. Tâm trạng bí bách, bị đè nén cũng sẽ bị bùng nổ, cũng giống như trái bóng bay quá căng thì tiếp tục “Bùm!”.. Bức tranh thiên nhiên bên dưới bàn tay tài hoa, khía cạnh mới mẻ lạ, biểu đạt bằng nhiều từ rất “đắt”, toát lên giống như một con sóng rộng lớn vận động lớn mạnh, khuấy đạp, chao đảo mãnh liệt. Cái bi lụy chưa có khu đất ở lâu trong con người có phiên bản tính hài hước, sáng sủa, yêu đời giống như Hồ Xuân Hương. Sự phẫn uất của thiên nhiên cũng là sự phẫn uất của tinh thần “không thể sống mãi những điều đó được!”. Sự phẫn uất, tinh thần đấu tranh, vùng lên, phản kháng cũng đã nổi sóng trong con người bà. Câu thơ hào sảng, khí phách, táo bạo, mãnh liệt, dữ dội, có màu sắc “độc lập công ty nghĩa”, điểm thêm một chút “phố xá” như chính nhân sự thiệt của bà. Con người khi đã kéo dài biết bao gian khổ, khổ nhục, nếm đủ tất cả điều bi quan trần thế nhưng chưa vì thế mà trong tim chai sạn, sức sống mãnh liệt, niềm sáng sủa yêu đời vẫn âm ỉ cháy sục sôi trong lòng bà, chờ cơ hội bùng nổ:

Xiên ngang bên khu đất, rêu từng đám

Đâm toạc chân mây, đá mấy hòn.

Bằng hai câu thơ tại, Hồ Xuân Hương đã phá vỡ nghi thức hàn lâm, đạo mạo vào văn chương thời gian bấy giờ. Câu thơ mang sắc màu táo bạo, dữ dội, pha chút chân thành, chưa hề giấu diếm khát vọng tình thân của các bạn. Bà là một tiếng thơ – xuất hiện thể nói là nhanh nhất có thể của một người phụ nữ đã chủ động yêu cũng như đòi quyền được yêu (Ở thời phong kiến nam quyền xưa, vốn khinh có giá thấp phụ nữ. Người ta quen ngắm phụ nữ bên dưới vai trò yếu đuôi, thụ động).

Khi tự mình lên gân, hết mình chống đỡ, áp dụng lí trí, nghị lực nhằm vực mình vực dậy, Hồ Xuân Hương lại chùng xuống khi đối diện với chính mình. Bà lại nghêu ngán, gật đầu đồng ý số phận trong cơn phẫn uất cực điểm. Bà lại bật lên tiếng thở dài bi thương “Một mình mình lại thương mình xót xa” vào căn khu vực không, chiếc gối đơn độc một mình. Câu thơ bất lực, chứa đầy nét thương thân

Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại

Mảnh tình san sẻ tí con con!

Giọng thơ uất ức, hờn tủi cũng “góp thêm phần” tạo thêm sự tù túng, bí bách, ngột ngạt với bao cay đắng, chán chường của nữ sĩ. Thế nhưng, càng gian khổ, càng thất vọng, cô đơn thì Hồ Xuân Hương càng khao khát sẻ chia, khao khát an khang, khao khát yêu và được yêu, vẫn đợi chờ tình cảm đích thực băng cả sự trinh bạch của trong lòng: cái mà không một sự hủy diệt, va đập nào của thời điểm chạm đến đc.

Sự thoải mái tự tin, đậm chất cá tính lớn mạnh, sức sống mảnh liệt dường như sẽ bén rễ trong trong tâm thức bà. Sóng gió, bão táp khắc nghiệt của con đường đời không khiến nó lụi tàn mà dường như tiếp có thêm động lực để nó ra hoa, kết trái, tươi xuất sắc có thêm.

Tâm sự của bà cũng là nỗi lòng, tiếng nói của người phụ nữ cơ hội bấy giờ. Bà thấu hiểu nỗi niềm tiếng lòng của chị em đàn bà từ xưa cũng như cho đến bấy giờ. Khao khát yêu đương, khao khát vươn lên, khao khát sống hạnh phúc khi là hy vọng của mọi phụ nữ. Một nhà thơ chân chính là phải đi sâu trong hiện thực để nghe trong tim của thời đại. Hồ Xuân Hương đã triển khai những điều đó rất rất thắng lợi. Đề tài về cuộc đời, thân phận, khát vọng vẻ xinh của người phụ nữ khi là sợi chỉ đỏ xuyên suốt trong hầu hết nhiều tác phẩm của bà. Tiếng nói, hành động của bà sẽ đóng góp thêm phần mở đường mang lại phong trào giải phóng con gái. Với đầy kinh nghiệm độc đáo như thế, không cần ngẫu nhiên mà Hoàng Trung Thông sẽ viết:

Ai thẹn thì cúi đầu,

Ai thích thì nghĩ về láu.

“Bà chúa thơ Nôm” – Hồ Xuân Hương sẽ chỉ chiếm một địa điểm đặc biệt trên thi đàn VN cũng như cõi lòng khách du lịch đọc yêu thơ thời điểm ngày hôm nay và mãi mãi về sau.

image 10 bai van cam nhan tam su cua nu si ho xuan huong trong bai tu tinh ii lop 11 hay nhat 166403701733930

Cảm nhận tâm sự của nữ sĩ Hồ Xuân Hương vào bài “Tự tình II” bài 5

Cảm nhận tâm sự của nữ sĩ Hồ Xuân Hương vào bài “Tự tình II” bài 2

Hồ Xuân Hương là một tình thế đặc biệt vào văn học trung đại VN. Đặc biệt vì đó là một nữ thi sĩ, mà nữ thi sĩ ấy lại có một lối làm thơ khác lại, không giống như nhiều nữ thi sĩ khác giống như bà Đoàn Thị Điểm cũng như Bà Huyện Thanh Quan. Có lẽ hơn bất kì một nhà thơ nào khác, bạn đọc khi cho với thơ Xuân Hương đều cảm nhận một biện pháp sâu sắc thế giới tâm hồn của người phụ nữ khiến thơ trong xã hội phong kiến xuất hiện các bất công. Chính chính vì thế mà tuy công ty đề phong phú nhưng thơ Xuân Hương bài bản một ý tưởng nhân văn: Tinh thần yêu thương trân trọng người phụ nữ, tâm hổn nồng nhiệt cùng với cuộc đời, cùng với thiên nhiên và thái độ phủ định quyết liệt thế lực cai quản tâm trạng (đạo đức, lễ giáo phong kiến), thế lực quản lý trái đất (vua chúa, quan lại, tăng lữ, phái nam).

Trước hết, Xuân Hương là nữ thi sĩ đặc biệt xuất hiện ý thức về giá trị cũng như quyền ở của người con gái. Thơ bà khi là tiếng nói tôn vinh và mệnh danh về người con gái. Bà sẽ dành riêng các câu thơ thương yêu, tươi thắm cũng như mĩ lệ nhất nhằm nói tới đề tài này:

Hỏi bao nhiêu tuổi hỡi cô mình

Chị cũng xinh, mà em cũng đẹp

Đôi lứa in như tờ giấy trắng

Nghìn năm còn mãi cái xuân xanh.

(Đề tranh tố nữ)

Không chỉ mệnh danh tuổi trẻ tươi trẻ, trắng vào của các cô nàng đang được xuân, Xuân Hương còn mệnh danh cái cơ thể xinh của người phụ nữ trong bài Thiếu nữ ngủ ngày:

Đôi gò bồng đảo sương còn ngậm

Một lạch Đào Nguyên suối chửa thông.

Trong văn học trung đại, Nguyễn Du cũng đã mỗi mô tả vẻ xinh của Thúy Kiều giống như một tòa thiên nhiên vào trắng, ngọc ngà. Nhưng chỉ xuất hiện Xuân Hương mới xuất hiện các câu thơ thể hiện sức ở tràn xuân căng nhựa của người cô gái. Vẻ xinh ấy hãy còn đang được ê lệ, tinh khôi, trinh nguyên, không chút gì vẩn bợn.

Vẻ đẹp trong tâm thức của người con gái cũng chính là content được lưu ý vào thơ Xuân Hương. Nếu như ở bài Bánh trôi nước, người sáng tác vừa mệnh danh vẻ xinh bên ngoài lẫn phẩm chất thủy chung, son sắt của người phụ nữ:

Rắn nát dù rằng tay kẻ nặn

Mà em vẫn duy trì tấm lòng son.

Thì cho Ốc nhồi, Quả mít… bà lại có cách tạo nên khác. Tuy “Thân em như quả mít tại cây… vỏ nó xù xì, múi nó dày…” nhưng nhìn thấy rõ cái tráo trở của nam nhi, nhân vật trữ tình chuẩn bị xù gai nhắn nhủ họ nên đứng đắn mặt khác đối với ái tình, đừng xuất hiện ỡm ờ trêu hoa ghẹo nguyệt:

Quân tử cố yêu thì đóng cọc

Xin đừng mân mó nhựa ra tay.

Bên cạnh việc đề cao ngợi ca vẻ xinh của người phụ nữ, Hồ Xuân Hương còn thông cảm và bênh vực họ, chỉ ra sự bất công của xã hội đối cùng với chúng ta. Nếu bài Lấy ck cộng đồng khi là lời phẫn uất, nguyền rủa chính sách nhiều thê của toàn cầu phong kiến khiến cho Kẻ đắp chăn bông, kẻ ghẻ lạnh thì bài thơ Không ck mà chửa lại là tiếng nói bênh vực người phụ nữ sống phương diện lỡ làng:

Cả nể cho nên sự dở dang

Nỗi niềm chàng xuất hiện biết chăng chàng!

Trong những câu thơ của các bạn, Xuân Hương còn trình bày cảnh khổ của người con gái sống các phương diện giống như: Cảnh muộn ck, góa bụa, tất bật trong cuộc đời vì ck con:

Hỡi chị em ơi xuất hiện biết chưa

Một bên con khóc, một bên ông chồng?

Nhưng tại hết, xuất hiện lẽ người đọc chưa thể quên đc người từng xuất hiện nhiều tâm sự chua chát về số phận:

Chiếc bánh bi thương về phận nổi nênh

Giữa dòng ngao ngán nổi lênh đênh.

Lại trực tiếp mạnh mẽ và tự tin ở mình:

Ví đây đổi phận làm trai đc

Thì sự nhân vật há bấy nhiêu!.

Và tinh tế khẳng định:

Sáng mồng một lòng then tạo ra hóa,

Mở toang ra mang lại người con gái đón xuân nào!

Viết về người phụ nữ vào toàn cầu cũ không cần là nhiều, đôi sự thực cũng chưa hiếm đầy kinh nghiệm ở đề tài này. Nhưng Xuân Hương sẽ có cái vinh dự của đàn bà phải chẳng 1 phần khởi đầu từ các nội dung trên? Xuất phát từ sự sống riêng: muộn ông chồng, lận đận vào tình duyên cộng cùng với tấm lòng đồng cảm cũng như đậm chất ngầu và cá tính sắc sao kể cả từ xưa đến nay thơ Xuân Hương nhưng vẫn đang khi là những vần thơ vô cùng mới về người con gái.

Đọc thơ Xuân Hương, ta còn cảm có được một trong tâm thức nhiệt liệt cùng với cuộc sống, giàu biểu tượng phồn thực và cảnh cuộc sống thì thơ mộng, trình diện vẻ xinh đầy tuyệt hảo:

Trời khu đất sinh ra đá một chòm

Nứt làm đôi mảnh hỏm hòm hom…

(Hang Cắc Cớ)

Hay:

Cầu trắng phau phau đôi ván ghép

Nước trong leo lẻo một dòng thông.

Xuân Hương tả về cái giếng thật, nhưng ta còn cảm nhận được hình ảnh cái giếng thanh tân sống lúc dậy thì của thiếu nữ. Ngay cả khi vịnh đèo Ba Dội, nghĩa thực và nghĩa mẫu, giọng thơ nghiêm trang mực thước của luật Đường cũng như tiếng thơ thôn dã, sôi nổi không dễ xuất hiện thể bóc bạch đâu hơn đâu kém:

Cửa son đỏ loét tùm hum nóc

Hòn đá xanh xao lún phún rêu.

(Qua đèo Ba Dội)

Dường như mỗi chữ, mỗi vần, từng thương hiệu thơ đều mang một sức ở dào dạt, 1 tấm lòng sôi sục. Qua đó Xuân Hương sẽ nói lên lòng yêu đời, yêu cuộc sống mãnh liệt của bạn. Đọc thơ Xuân Hương, ta còn cảm cảm nhận được thái độ tàn khốc phủ định thế lực cai quản trạng thái (đạo đức, lễ giáo phong kiến), như thế lực chính trị toàn cầu (vua chúa, quan lại, không giảm lữ, nam giới).

Loại người đầu tiên mà Xuân Hương vạch mặt chửi thẳng là bọn vua chúa, “hiền nhân quân tử”. Đây khi là bọn xuất hiện quyền chức nhưng lại ở vô cùng phàm tục. Chúng thường lấy luân lí, đạo đức của thánh hiền ra để che đậy cho nhiều hành động phàm tục của các bạn. Qua bài Vịnh cái quạt (I, II), sau thời điểm mô tả cái quạt bằng phương pháp tượng trưng, Xuân Hương sẽ chế giễu và chỉ thẳng thói dâm ô của chúng:

Chúa dấu vua yêu một chiếc này!

Không các như thế, Xuân Hương còn hạ uy thế của bọn chúng bằng giải pháp đặt bọn chúng trong những tình huống không dễ xử:

Quân tử dùng dằng đi chẳng kết thúc

Đi thì cũng dở, sống không chấm dứt.

(Thiếu nữ ngủ ngày)

Vậy là sau khoản thời gian miêu tả vẻ đẹp của người đàn bà trong giấc ngủ trưa, Xuân Hương đã chỉ thẳng sự thèm muốn của bản sắc dâm ô đc che đậy bằng vẻ uy nghi của bọn người quân tử. Xuân Hương còn tỏ thái độ khinh miệt đối với bọn nho sĩ rởm. Bà đưa bọn chúng ra chế giễu sự dốt nát:

Khéo khéo đi đâu lũ ngẩn ngơ

Lại đây đến chị dạy khiến thơ.

(Lũ ngẩn ngơ)

Kết luận, đối cùng với vua chúa và bọn người hiền nhân quân tử, Xuân Hương sẽ đứng trên lập trường trần như thế nhằm phê phán chúng. Bà quan niệm: đã khi là người ai và ai, vua chúa không cần cái gì cừ khôi, không cần khi là thần Phật mà trốn thoát cuộc đời, cần sống thiệt cũng như sống chính là nhân sự cùng với những khát khao chính đáng, đừng đem luân lí đạo đức ra để che giấu đến các công việc của mình. Chính vì vậy mà bà đã vạch bộ mặt giả đạo đức, thói dâm ô của bọn chúng.

Có căn nhà phê bình gọi Xuân Hương là Bà chúa thơ Nôm (Xuân Diệu); có người còn gọi Xuân Hương là ngôi nhà thơ thú vị vô song… Xuân Hương trước hết khi là căn nhà thơ của nhân sự. Đặt trong tình trạng xã hội phong kiến Việt Nam dịp bấy giờ, Xuân Hương sẽ dám bộc lộ chính kiến của các bạn về vẻ đẹp nhân sự, vẻ xinh của người phụ nữ với nghĩa tổng hợp nhất của từ này; khẳng định các khát khao chính đáng của nhân sự; phê phán nhiều gì khi là giả tạo nên, khuôn sáo, gò ép. Điều đó thật đáng quý, đáng trân trọng thay!

image 10 bai van cam nhan tam su cua nu si ho xuan huong trong bai tu tinh ii lop 11 hay nhat 166403701816290

Cảm nhận tâm sự của nữ sĩ Hồ Xuân Hương vào bài “Tự tình II” bài 2

Cảm nhận tâm sự của nữ sĩ Hồ Xuân Hương vào bài “Tự tình II” bài 1

Trong hệ thống các bài thơ có chứa tâm sự của Hồ Xuân Hương, “Tự Tình” là một trong các bài thơ hoặc nhất. Bài thơ tạo nên nỗi bi quan, nỗi cô đơn thấm thía của người yêu đời, tràn năng động nhưng chạm mặt những cảnh ngộ éo le, một nhân sự trực tiếp khao khát tình thương nhưng gặp mặt toàn dang dở bất hạnh. Đó khi là sự bất hạnh của một ước mơ không thành.

Sinh ra cũng như rộng lớn lên trong một giai đoạn lịch sử hào hùng đầy sóng gió (nửa cuối thế kỷ XVIII đến nửa đầu thế kỷ XIX), Hồ Xuân Hương là người tận mắt chứng kiến và phần nào chịu ảnh hưởng trọn của không gian sôi sục của phong trào cộng đồng đòi quyền sống, quyền sum vầy của con người. Không khí ấy tác động cho trong tim vốn thông thái và giàu lòng trắc ẩn của bà. Bà uy nghiêm, đánh thức, trắc quay trở lại đời mình, một cuộc sống đầy éo le, bạc phận, lấy ck hai lần, hai lần làm lẻ và hai lần ông chồng đều chết sớm. Điều đó, cùng với bà khi là những hiện lên cụ thể, đầy nước mắt của nỗi đau “hồng nhan bạc phận”.

Mở đầu bài thơ Tự tình, tác giả gợi ra một tầm dịp, một góc xao xác tiếng gà. Đây là một thứ không gian, lúc thẩm mỹ được áp dụng làm mang lại sự thổ lộ tâm trạng người sáng tác:”canh khuya văng vẳng trống canh dồn”. “Văng vẳng” là một từ tượng thanh nhưng ở đây nó bộc lộ tinh thần, không gian, cái không khí bi thương yên lặng của một người thao thức giữa đêm khuya thanh vắng. Câu thứ hai nhức nhói một tâm sự:

“Trơ cái hồng nhan cùng với nước non”

Hay nhất của câu thơ thứ hai khi là từ “trơ”. Trơ là trơ trọi, đơn độc, độc thân. Nhà thơ cảm giác nỗi bi thảm hồng nhan. Một nỗi bi thảm cá nhân càng kinh khủng rộng khi cọ xát cùng với toàn xã hội, toàn cuộc đời: “nước non”. Một nỗi bi đát đè nặng lên tâm sự bà, lên số phận của người phụ nữ. Không chịu đựng nổi, bà muốn chống lại, thoát khỏi. ” Chén rượu hương đưa” chính là phương tiện. Không cần là đạo cụ nổi bật mà hầu như là sau cuối cho một đè nén quá mức cần thiết. Thế nhưng, thảm kịch vẫn cứ là thảm kịch :

“Chén rượu hương mang say lại tỉnh”

Câu thơ nữ sĩ gợi nhớ một câu thơ đầy trầm tư của Lý Bạch :

“Dùng gươm chém nước, nước chẳng ngừng

Uống rượu tiêu sầu, sầu vẫn sầu”.

Bất lực, câu thơ chuyển hẳn qua một sự cám cảnh si tình. Hồ Xuân Hương nói:

“Vầng trăng bóng xế khuyết không tròn”.

Trong quan điểm thẩm mỹ và nghệ thuật xưa, vầng trăng tượng trưng mang đến cuộc đời, tuổi tác của người đàn bà. Câu “vầng trăng bóng xế khuyết không tròn” vừa là thương hiệu xinh, có thực nhưng đượm bi thương. Cái buồn của một “vầng trăng khuyết”. Đối cùng với thơ xưa cảnh khi là tình, cảnh trăng khuyết man mác, gợi nhớ cuộc sống bà. Trong “mời trầu” bà sẽ ẩn ý những điều đó. Sang câu 5, 6 tứ thơ giống như đột ngột chuyển biến. Sự chính xác trong diễn tả khiến việc tả cảnh phát triển thành thuần khuyết. Một cảnh thực hoàn chỉnh:

“Xiên ngang bên đất rêu từng đám,

Đâm toạc chân mây đá mấy hòn”.

Nghệ thuật đảo ngữ và đối nói lên sự năng động và cảnh sinh động. Một sức ở của bà giống như vẫy đạp, cựa mình. Cảnh này chỉ có thể khi là cảnh của “bà chúa thơ Nôm” chứ không phải của ai khác. Rò ràng, dẫu đang được rất rất bi thảm, rất đơn độc nhưng như vậy nhưng vẫn chưa làm suy giảm chất riêng của Hồ Xuân Hương. Bản lĩnh, sức sống mãnh liệt, sự khát khao cùng với sự sống giúp cho lòng đầy cám cảnh bà nhưng vẫn ngắm cảnh vật cùng với con mắt yêu đời, tha thiết, chứa chan sức sống. Đó khi là phân tích và lý giải về nhiều phản kháng, đối nghịch vào bản sắc của bà, nói lên nhiều vần thơ châm biến đối lập. Vũ khí ấy hơn hẳn chén rượu “say rồi tỉnh”. Đó khi là phương tiện kỳ diệu nâng đỡ trong tim bà. Chỉ điều đó còn mới có thể hiểu tinh thần, tiếng thở dài của Hồ Xuân Hương, ở hai câu kết :

“Ngán nỗi xuân đi, xuân lại lại,

Mảnh tình san sẻ tí con con!”.

Yêu đời là như thế, sức sống mãnh liệt khi là như thế, mà cuộc đời riêng thì nhưng vẫn:”xuân đi xuân lại lại.”, điệp từ chỉ cái vòng luẩn quẩn khinh ghét, vô vị của ngày tháng, sự sống. Điều này làm bà chưa tránh khỏi một tiếng thở dài chua xót. Càng chua xót rộng khi giữa cái tuần hoàn thời điểm ấy là một “mảnh tình” đang bị san đi, sẻ lại… chia xới. Đối cùng với trái tim thiết tha với đời kia, điều này như một vết thương, nhức nhối.

Người ta nói rằng thơ khi là tâm trạng, là một bức thông điệp thẩm mĩ. Đọc “tự tình”, ta hiểu rõ sâu xa tâm sự chứa đựng thảm kịch của Hồ Xuân Hương. Là một nhân biện pháp trực tiếp khát khao hạnh phúc, là một trong lòng tràn đầy sức sống, yêu đời lại trông thấy toàn các dang dở, bất hạnh, như vậy tạo nên thơ bà xuất hiện khi chính là tiếng thở dài. Một tiếng thở đáng quý của một người xuất hiện hoài bão nhưng không thể triển khai được, trách nhiệm là ở hướng xã hội phong kiến, một trái đất mà sum vầy riêng đã đối lập gay gắt cùng với cơ cấu cộng đồng, vào chiều phía ấy, “tự tình” là một bà thơ đòi quyên sung túc, một lời phản kháng thú vị lại chứa chan tiếng nói bênh vực của người con gái, tạo nên đc sự hiểu rõ sâu xa , đồng cảm với cảnh ngộ éo le, trắc trở.

image 10 bai van cam nhan tam su cua nu si ho xuan huong trong bai tu tinh ii lop 11 hay nhat 166403701994828

Cảm nhận tâm sự của nữ sĩ Hồ Xuân Hương trong bài “Tự tình II” bài 1

Cảm nhận tâm sự của nữ sĩ Hồ Xuân Hương trong bài “Tự tình II” bài 8

Xã hội Việt Nam nửa cuối thế kỷ XVIII đầu thế kỷ XIX là một xã hội phong kiến đầy bất công đối với giống những thân phận nhỏ bé, đặc biệt là người phụ nữ. Nỗi tủi nhục, đau đớn trước số phân truân chuyên vào tình yêu cũng là một chủ đề trong thơ ca trung đại dưới ngòi bút xót thương của giống những người thi nhân biết đồng cảm. Hồ Xuân Hương là một nữ sĩ tài danh thời ấy nhưng gặp nhiều trắc trở vào tình yêu, hôn nhân. Tự tình là một bài thơ đặc sắc thể hiện nỗi đau buồn tủi trước thân phận éo le của mình. Diễn biến tâm trạng của nhân vật trữ tình vào bài thơ đi từ đơn độc, buồn tủi, đau đớn đến uất ức muốn vùng lên đấu tranh nhưng rồi lại trở lại sự buồn tủi không lối thoát.

Bài thơ được viết theo thể thất ngôn bát cú đường luật. Với mỗi cặp câu đề – thực – luận – kết lại là một diễn biến tâm trang của nhân vật trữ tình. Mở đầu bài thơ với hai câu thực là tâm trang cô đơn, buồn tủi của nữ sĩ Hồ Xuân Hương:

“Đêm khuya văng vẳng trống canh dồn

Trơ cái hồng nhan với nước non”

“Đêm khuya” thường là lúc con người ta bắt đầu suy tư, đầy tâm trạng. Và ở đây với Hồ Xuân Hương cũng vậy. Thời điểm rất hợp với giống những tâm sự chất chứa vào lòng bà.Trong cái không gian tĩnh lặng, bỏ rả còn có thể nghe thấy âm thanh tiếng “trống canh” từ xa vọng lại, con người trở nên nhỏ bé rộng và bắt đầu nghĩ suy. Hai từ “hồng nhan” là hình ảnh hoán dụ cho nhân vật trữ tình, kết hợp với tính từ “trơ” được đảo lên đầu câu thơ như nhấn mạnh sự buồn tủi, đơn độc đến bẽ bàng của Hồ Xuân Hương. Trước tổ ấm rộng lớn mênh mông cả một xã hội đầy rẫy những bất công, đưa rả có nhân vật trữ tình một mình thật nhỏ bé, tủi hổ trước cuộc đời này. Đọc câu thơ, người đọc nhận thấy sự trống vắng, cô liêu trong cảnh vật và tâm trang cô đơn, buồn tủi trong tâm hồn người thi sĩ. Tiếp sau sự cô đơn, buồn tủi, nữ sĩ Hồ Xuân Hương có một tâm trạng đau đớn đến xót xa khi mượn chén rượu để quên sầu:

“Chén rượu hương mang say lại tỉnh

Vầng trăng bóng xế khuyết chưa tròn”

Nhà thơ cảm thấy đau đớn rộng khi nhìn vào thân phận và bi kịch cuộc đời mình. Bà tìm đến rượu để được say nhưng thật đau lòng thay cho là càng uống lại càng say, say rồi lại tỉnh. Mà khi đã tỉnh thì nỗi đau về thân phận lại càng trở nên quặn thắt. Nhà thơ mang tầm mắt ra xa để ngắm nhìn “vầng trăng” sáng, tìm kiếm một niềm vui nhỏ bé, nhưng hỡi ôi đó lại không phải một vầng trăng tròn vành vạnh, viên mãn mà lại là một vầng trăng “khuyết không tròn”. Nhìn lên vầng trăng “khuyết”, nhân vật trữ tình càng ý thức sâu sắc rộng về tình cảnh của mình, bi kịch tình yêu không trọn vẹn như vầng trăng khuyết kia.

Từ tâm trạng đau đớn, xót xa vô cùng, tâm trạng nhà thơ trở nên phẫn uất, muốn vùng lên đấu tranh để dành lấy tình yêu trọn vẹn:

“Xiên ngang mặt đất rêu từng nhiềúm

Đâm toạc chân mây nhiềú mấy hòn”

Nhà thơ nhìn cảnh vật bao quanh đưa rả thấy sự đấu tranh. Đó là từng đám “rêu” nhỏ bé xiên ngang mặt đất, là “nhiềú mấy hòn” đâm toạc chân mây. Đến rêu và đá vô tri, vô giác kia cũng trỗi dậy phản kháng. “Rêu”, “đất”, “đá”, “mây” là hình ảnh tả thực nhưng cũng là hình ảnh ẩn dụ cho tâm trang uất ức muốn bùng nổ đấu tranh của nhân vật trữ tình. Sự phản kháng mãnh liệt, muốn đấu tranh như đang được trỗi dậy vào tâm trí Hồ Xuân Hương. Tâm trạng nhà thơ ở đây là tâm trạng uất hận muốn dành lấy tình yêu trọn vẹn, héc-tạnh phúc trọn vẹn đã nở rộ cao trào, đỉnh điểm.

Sau tâm trạng cao trào muốn vùng lên đấu tranh, khát khao tình yêu hạnh phúc, nhân vật trữ tĩnh lại quay về buồn với hiện thưc phũ phàng, không lối thoát của tình duyên ngang trái:

“Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại

Mảnh tình san sẻ tí con con”

Quay lại với nỗi chán chường trong lòng người thi sĩ. Cụm từ “xuân đi” đối lập với “xuân lại lại” thể hiện một sự buồn chán và tẻ nhạt trong tâm trạng thi nhân . Nhà thơ buồn tủi trước hiện thực phải san sẻ một “mảnh tình” đã nhỏ bé rồi lại còn “tí con con”. Đó là một tâm trạng bế tắc, không lối thoát. Dù nhân vật trữ tình có muốn đứng lên đấu tranh nhưng đưa rả dừng lại vào suy nghĩ, rồi lại quay về với nỗi buồn đau ấy mà thôi.

Tự tình là một bài thơ đặc sắc thể hiện diễn biến tâm trạng rất dễ hiểu của nhân vật trữ tình Hồ Xuân Hương. Tâm trạng nhà thơ đi từ buồn tủi, đơn độc đến đâu đớn, xót xa. Tột cùng đau đớn ấy là sự phán kháng muốn đứng lên đấu tranh đến khát vọng tình yêu, nhưng rồi người thi sĩ lại đi vào bế tắc với thực tại buồn tủi, bẽ bàng. Bài thơ tiêu biểu mang lại tâm trạng chung của những người phụ nữ trong xã hội cũ cùng tình cảnh éo le giống như thế, khơi gợi được sự đồng cảm của bao thế hệ người đọc.

image 10 bai van cam nhan tam su cua nu si ho xuan huong trong bai tu tinh ii lop 11 hay nhat 166403701999264

Cảm nhận tâm sự của nữ sĩ Hồ Xuân Hương vào bài “Tự tình II” bài 8

Cảm nhận tâm sự của nữ sĩ Hồ Xuân Hương vào bài “Tự tình II” bài 3

Có một người đàn bà đc người ta gọi là “Bà chúa thơ Nôm”, là “thiên tài và kỳ nữ”, người sẽ vượt qua toàn bộ cuộc tranh cãi lâu nay, tự mình đứng sừng sững vào làng thơ Việt Nam với một di sản không phải khi là nhiều nhưng rất rất tốt đẹp, người đàn bà ấy là một Hồ Xuân Hương. Người đời nhớ đến nữ thi sĩ họ Hồ sống cái cười phá phách nhưng cũng chưa thể quên một người con gái với số phận bất hạnh và các nỗi niềm riêng sâu khép kín bi tráng tủi. Bài thơ Tự tình (II) cũng chính là trong số nhiều bài thơ thể hiện tinh thần ấy:

“Đêm khuy văng vẳng trống canh dồn

Mảnh tình san sẻ tí con con.”

Tình duyên đã trở thành trò đùa của con tạo nên để người trong cuộc càng say thì lại càng tỉnh “Tự tình II” trực thuộc số các bài thơ mà Hồ Xuân Hương biểu lộ trực tiếp cái tôi đầy cảm giác vào nỗi niềm riêng éo le, ngang trái. Bài thơ mở màn với một không – cơ hội:

“Đêm khuya văng vẳng trống canh dồn”

Thời gian khi là đêm khuya, khi toàn bộ vật đã chìm trong bóng đêm. Trong thời điểm ấy, vạn vật phát triển thành tĩnh lặng, tổ ấm trở thành hoang vắng, đủ nhằm nghe thấy tiếng trống canh từ Vị trí xa vọng lại. Đó là một thứ âm thanh được cảm nhận vô cùng hay. Là “văng vẳng” có nghĩa là nó được vọng lại từ một địa điểm rất rất xa xôi, dường như âm thanh tiếng trống canh chỉ nghe thấy thấp thoáng theo mỗi cơn gió thổi và người nghe phải lắng tai lắm còn mới nghe được. Vậy vẫn đủ nhằm nhìn thấy nhịp dồn dập của chính nó. Tiếng trống canh báo hiệu 1 thời khắc nữa của thời điểm trôi qua, nó như xuất hiện gì đó gợi ý, có gì đó thúc giục người đang thao thức. Mà người thao thức ấy lại chính là người đàn bà, nhiều sầu, nhiều cảm.

“Trơ cái hồng nhan với nước non”

Đêm khuya thanh vắng khi là dịp con người thường đối diện với chính bạn dạng thân mình, nhằm xót thương, để tự vấn, tự nhìn lại mình cũng như đó cũng khi là thời gian mà người ta thật với mình nhất. Khi nhiều âm vang của cuộc đời ban ngày dường giống như sẽ lắng lại thì người ta lại cảm thấy rõ rộng bước đi của cơ hội, bước ra của cả một đời người. Thời gian vẫn đang chảy trôi, còn hero nên thơ – sống đó là một người phụ nữ – thì lại chìm đắm trong một cảm giác xót xa, bi thảm tủi. Người con gái ấy biết đc chất lượng của bạn: khi là hồng nhan – một người đàn bà đẹp, có tài sắc. Nhưng lâu nay, “hồng nhan bạc mệnh”, càng nhận thức về nhân giải pháp cũng như phẩm giá chỉ của bạn bao nhiêu thì lại càng có thêm ngậm ngùi, cay đắng bấy nhiêu. Vì sao vậy? Thúy Kiều đêm trước lúc bán mình chuộc cha đã một mình đối diện cùng với chính mình:

“Nỗi riêng, riêng những bàn hoàn

Dầu chong trắng đĩa lệ tràn thấm khăn”

Còn Hồ Xuân Hương lẻ loi đối diện cùng với chính mình vào đêm để bắt gặp tình cảnh ảm đạm: “Trơ cái hồng nhan cùng với nước non”. Từ “cái” đặt trước danh từ “hồng nhan” khiến cho hai chữ này không còn giá trị. Hồng nhan nhưng lại khi là “cái hồng nhan” chứa đựng đằng sau một cái nào đó giống như xem thường. Nó tuy chưa xót xa giống như cụm từ “kiếp hồng nhan” hoặc “phận hồng nhan” nhưng nói lên rõ ràng sống đây sự tự tinh thần của người vào cuộc. Sự tươi đẹp, đẹp đẽ kia chỉ có giá trị tự nó mà thôi và người sở hữu nó cũng chỉ biết ngậm ngùi mà đồng ý. Bởi như thế nên cũng tự mình nhận mình chỉ là “cái hồng nhan”. Chưa hết, trước “cái hồng nhan” còn khi là tính từ “trơ”. Đó là một tính từ chỉ tinh thần cô đơn, đơn côi, không địa điểm lệ thuộc.

Kết hợp với cả câu thơ, người ta còn cảm giác thấy ở đó một cái gì giống như tủi hổ: Giữa ngôi nhà vắng lặng của buổi đêm, khi tất cả vật đang được chìm trong sự nghỉ ngơi, thanh bình còn mình lại vẫn ngồi đây với đặc biệt nhiều nỗi lòng, cực kỳ nhiều tâm sự, “trơ cái hồng nhan”. Và rộng thế nữa, sự cô độc, tủi hổ càng không nghỉ lên khi nó đối lập với không gian rộng lớn lớn: “nước non”. Tuy nhiên, lân cận nỗi đau vẫn là bản lĩnh Xuân Hương. Chữ “trơ” còn hàm chứa trong đó sự thách thức. Nó cũng có cùng hàm nghĩa với chữ trơ vào thơ Huyện Thanh Quan: “Đá nhưng vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt”. Người ngồi đó giống như đang được tự soi lại cuộc đời mình, nhằm tự vấn về phần mình và rồi cũng nhằm bắt gặp tình cảnh xấu số mà mình đang phải đối bên. Xót xa vẫn đầy khả năng. Hai câu thơ tiếp đi theo khắc sâu thêm trong cái hiện tượng đáng bi quan đó:

Vầng trăng bóng xế khuyết không tròn”.

Nếu giống như năm trước, người ta mới mẻ có cảm nhận chung rằng hero trữ tình đang có các tâm sự, đơn độc, thì mang lại đây, người ta lại sẽ phát hiện ra hình ảnh nàng, cũng chất chứa nhiều tâm tư điều này. Tìm mang đến chén rượu nhằm giải khuây đối với một người đàn ông trong thế gới phong kiến là một điều thông thường nhưng với người con gái thì không. Vậy mà nhân vật người phụ nữ vào bài thơ lại đã phần lớn lần trải qua cảm nhận ấy. Thông thường, con người tìm đến rượu khi người ta cảm giác đau khổ, thuyệt vọng, bế tắc nhằm nó trở nên một liều thuốc làm khuây khỏa trong tâm thức. Nhân vật trữ tình sống đây cũng khiến như vậy nhưng cuối cùng, nhưng vẫn không thể trốn hạn chế đc hiện nay thực xót xa của gia đình bạn. Cụm từ say, tỉnh gợi lên cái vòng luẩn quẩn.

Nhưng xưa nay, “hồng nhan bạc mệnh”, tình duyên đã phát triển thành trò đùa của con tạo nên để người trong cuộc càng say thì lại càng tỉnh. Giữa người cũng như vầng trăng có sự như nhau khiến cho sự thực “bóng xế khuyết không tròn” càng trở nên nhức nhối. Để miêu tả về vầng trăng, Hồ Xuân Hương đã dùng một lúc mang lại tận ba nhiều từ: bóng xế, khuyết, không tròn. Cả ba từ này đều xuất hiện ý nghĩa mô tả về một vầng trăng không tổng hợp. Nó khi là ta nhớ đến số phận éo le của chính nữ sĩ: “Người thơ phong vận như thơ vậy”. Là một người con gái tài năng và bản lĩnh vậy mà chính bà lại bị rơi trong một vào những bi kịch đau khổ nhất của người phụ nữ: làm lẽ. Bà khi là đứa con của một người bà xã lẽ. Rồi chính bà cũng lấy ông xã hai lần, cả hai lần đều làm lẽ. Hạnh phúc lứa đôi lẽ ra khi là thứ chưa thể san sẻ lại bị san sẻ, thành ra không tổng hợp:

“Chém cha cái kiếp lấy ông chồng cộng đồng

Kẻ đắp chăn bông kẻ ghẻ lạnh”

và ngao ngán:

“Chiếc bách ảm đạm vì phận nổi nênh

Giữa dòng nghêu ngán phận lênh đênh”

Chính sự giống hệt này sẽ giúp cho nỗi niềm tâm sự của anh hùng nên thơ càng trở nên sâu sắc cũng như giàu sức ám ảnh. Nhưng một đợt nữa, người ta vẫn gặp lại bản lĩnh Xuân Hương trong toàn bộ thời điểm vẫn thật ngang tàng, ngạo nghễ:

“Xiên ngang mặt khu đất rêu từng đám

Đâm toạc chân mây đá mấy hòn”

Hai câu thơ gợi tả cảnh cuộc sống và cảnh đc cảm nhận qua tâm lý như cũng mang nỗi niềm phẫn uất của con người. Người đàn bà đã mỗi chỉ vào “bọn nam nhi” mà khẳng khái:

“Tài tử văn nhân đâu đó tá

Thân này đâu đã chịu già tom”

lúc này sẽ biến những sinh vật tưởng như nhỏ tuổi nhoi, yếu đuối thành nhiều thứ sinh động, vươn lên đầy thử thách với đời. Đám rêu phải mọc xiên, lại còn khi là “xiên ngang bên đất”. Đá đã rắn chắc, lại càng phải trở nên rắn chắc hơn nhằm có thể vượt lên “đâm toạc chân mây”. Biện pháp thẩm mỹ đảo ngữ trong hai câu thơ luận đã khiến điển hình sự phẫn uất của thân phận khu đất đá cỏ cây, cũng là sự phẫn uất của tâm trạng. Bên cạnh đó, những động từ mạnh “xiên”, “đâm” đc phối kết hợp cùng với bổ ngữ “ngang”, “toạc” thú vị thể hiện sự bướng bỉnh, ngang ngạnh. Cách sử dụng từ như thế tạo nên một phong cách đặc biệt Xuân Hương, nó cũng là lời thách thức của anh hùng nên thơ hay của chính nhà thơ. Thách thức khi là bởi lúc này khả năng trong nhân sự Hồ Xuân Hương. Thế nhưng sự thực vẫn là sự thực. Nó chân thực giống như chính nhiều éo le vào cuộc đời bà vậy:

“Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại

Mảnh tình san sẻ tí con con”

Dù có bản lĩnh, dù có bướng bỉnh thế nào thì người con gái ấy cũng chưa thể hạn chế khỏi một điều là thời điểm nhưng vẫn đang được chảy trôi còn mình thì vẫn còn dang dở. Ngán khi là chán ngán, khi là ngán ngẩm. Hồ Xuân Hương sẽ chán lắm rồi cuộc sống éo le, đen bạc, chán lắm rồi như thế cục xoay vần của tạo nên hóa mà mình thì nhưng vẫn cô độc. “Xuân” vừa khi là mùa xuân mà cũng chính là tuổi xuân. Mùa xuân quay vòng với tạo nên hóa nhưng tuổi xuân của nhân sự đã đi qua thì chưa khi nào trở lại. Hai từ “lại lại” nghe nghêu ngán, nó khiến cho khoảng đối lập giữa nhân sự cũng như ngẫu nhiên càng lớn cũng như nghịch cảnh lại càng éo le rộng.

“Mảnh tình san sẻ tí con con”. Đã là một “mảnh tình” nghĩa là cực kỳ bé bỏng tội nghiệp rồi mà bây giờ còn khi là “san sẻ” mang đến nỗi sau cuối chỉ khi là “tí con con”. Điều ấy đối cùng với một người thông thường đã khi là ít ỏi lắm rồi thì với một người khả năng như Hồ Xuân Hương lại càng khó chấp nhận. Ý thức đậm cá tính khiến tình cảnh phát triển thành éo le, xót xa cũng như tội nghiệp hơn. Câu thơ đc viết nên từ tinh thần của một người mang thân đi khiến lẽ nhưng có khoảng khái quát cao rộng nhằm trở thành lời nói mang lại gồm những người phụ nữ phải chịu kiếp “lấy ông xã cộng đồng” vào xã hội bấy giờ. Đến cuối bài thơ, người ta nhận ra một điều rằng: Đằng sau tiếng cười ngạo nghễ, thách thức kia còn khi là nhiều giọt nước mắt xót xa tủi hận của một người ý thức được tài năng cũng như số phận của gia đình bạn nhưng vẫn chưa thể tự mình vượt thoát ra khỏi các mờ ảo, về tối tăm đang được bao phủ nó.

Cùng với hai bài thơ vào chùm ba bài thơ Tự tình, Tự tình II đã nói lên bi kịch cũng như cả khát vọng ở, khát vọng hạnh phúc của Hồ Xuân Hương. Vừa đau ảm đạm, vừa thách thức duyên phận, gắng gượng vượt lên nhưng vẫn rơi trong bi kịch, vì cả hai điều đó mà vai trò nhân văn của bài thơ càng trở nên thâm thúy hơn, thấm thía hơn.

image 10 bai van cam nhan tam su cua nu si ho xuan huong trong bai tu tinh ii lop 11 hay nhat 166403702034415

Cảm nhận tâm sự của nữ sĩ Hồ Xuân Hương vào bài “Tự tình II” bài 3

Cảm nhận tâm sự của nữ sĩ Hồ Xuân Hương trong bài “Tự tình II” bài 7

Tình yêu khi thịnh vượng giống như song cánh thiên thần nâng tâm hồn người ta bay trong giữa vùng thiên con đường lấp lánh lung linh. Nhưng khi đau khổ vì yêu mà chẳng đc yêu, con người ta lại giống như rơi vào vực thẳm của khổ đau và tuyệt vọng. Hồ Xuân Hương – Bà Chúa thơ Nôm – dù tài sắc vẹn toàn nhưng cũng chẳng thừa hưởng trọn vẹn một cuộc tình đúng là. Bao nhiêu nỗi niềm tủi hờn và cay đắng, Xuân Hương dồn hết vào tập thơ Tự tình đầy xót xa. Trong số đó bài Tự tình II thể hiện rõ nhất tâm lý của nữ thi sĩ trước tình yêu dang dở, trái ngang.

Ai khi yêu mà không mong đc thịnh vượng, đc gần người mình yêu. Không biết Xuân Hương yêu từ khi nào, được hưởng sung túc chừng nào. Nhưng khi viết lên bài thơ này, tâm trạng của nàng đang được rất rất bi thảm, vô cùng đơn độc.

Đêm khuya văng vẳng trống canh dồn

Trơ cái hồng nhan cùng với nước non

Chén rượu hương mang say lại tỉnh

Giữa đêm khuya chỉ lẻ loi Xuân Hương chống chọi lại với bóng đêm hoang vắng, âm u và giá rét. Từng câu, từng chữ như tạc trong lòng người một nỗi bi quan sâu thẳm. Đêm khuya vốn dĩ sẽ gợi lên nhiều tinh thần, lại cộng có thêm tiếng trống canh dồn, văng vẳng càng khiến mang lại lòng người rơi vào tâm lý đau bi tráng, thương nhớ. Ở đó, có một người con gái đang được phó mặc số phận hồng nhan của gia đình mang lại nước non. Nàng bẽ bàng, cũng như tự cười đến cái phận hồng nhan. Chỉ một từ trơ đủ tạo nên nỗi tủi hổ, nỗi cay đắng đến xé lòng của cô nàng đang khát khao yêu mà chẳng đc yêu. Nàng tìm đến rượu nhưng rượu càng khiến nỗi buồn sâu thêm. Nàng say bởi men rượu hay say bởi men tình? Để vầng trăng kia khuyết mãi chẳng tròn? Trăng là thương hiệu quen trực thuộc vào những bài thơ nói về tình yêu. Vầng trăng tròn tượng trưng mang lại sự tổng hợp của một cuộc tình xinh. Nhưng vầng trăng của Xuân Hương lại là vầng trăng khuyết tạo nên nàng phải ôm bao đớn đau, tủi hờn. Cảnh vật vắng tanh, còn lòng người quạnh hiu. Người cũng như thiên nhiên hòa với nhau làm một. Dù có lúc Xuân Hương cũng khát khao sống, khát khao yêu nhưng niềm khát khao ấy đc bao nhiêu?

Xiên ngang bên đất rêu từng đám

Đâm toạc chân mây đá mấy hòn

Ước gì Xuân Hương có thể lớn mạnh như nhiều đám rêu kia. Chúng sẽ đua nhau mọc lên thành mỗi đám dù mặt khu đất xuất hiện khô cằn, thô cứng. Ở hướng chân trời xa, nhiều đám mây bồng bềnh tưởng chừng như yếu đuối nhưng cũng nhưng vẫn đủ sức trôi trong giữa chưa trung sau khi thoát khỏi những ngọn núi đá sắc nhọn, cao nghều. Hai câu thơ sẽ hiện rất rất sâu sắc niềm ước mong cũng như khát vọng của Bà Chúa thơ Nôm giữa thời gian cực khổ nhất, tuyệt vọng nhất. Đến cỏ cây, cho mây trời còn xuất hiện thể vượt qua đc nghịch cảnh để tồn tại, huống chi khi là con người? Nhưng thật đáng bi thiết khi có thêm một đợt tiếp nhữa Xuân Hương bắt gặp thảm kịch của sự sống:

Mảnh tình san sẻ tí con con

Rêu kia dù yếu đuối nhưng vẫn vươn mình đâm lên khỏi mặt khu đất, cũng như mây trời mong manh thế vẫn bay vẫn trôi. Nhưng đời người đâu xuất hiện thể đi ngược lại quy luật không thay đổi của tự nhiên. Thời gian trôi đi xuất hiện bao giờ trở lại? Xuân mang đến, xuân lại đi theo vòng tuần hoàn vốn xuất hiện, nhưng đời người đâu xuất hiện sự tuần hoàn như thế? Mỗi một đợt xuân mang lại chính là lần tuổi xuân qua đi. Sự thật ấy ai cũng hiểu. Nhưng không phải người nào cũng có cái nhìn nhận sâu sắc như Xuân Hương. Hay trên vì nàng đang ôm ấp vào mình một cuộc tình dang dở? Tuổi xuân sẽ chẳng kịp để nữ thi sĩ thừa kế đầy đủ tình yêu mà mình nhưng vẫn hằng khát khao. Đau đớn, vô vọng, Xuân Hương chẳng thể khiến đc điều gì khác nhằm chống lại quy luật nghiệt ngã của thời gian. Xuân đi xuân lại lại. Hai từ lại có cùng dịp giống như nhằm nhấn mạnh rộng về sự thiệt mà Xuân Hương đang chiêm nghiệm. Rằng xuân cho, xuân đi rồi xuân lại về. Nhưng qua mỗi đợt xuân, mảnh tình bé bỏng của Xuân Hương lại bị san sẻ tí con con. Câu thơ dùng thử khối lượng từ theo thứ tự từ lớn mang lại bé dần, bé dần rồi dường như mất hẳn. Có lẽ nàng Hương đang cực kỳ đau buồn khi tình yêu cứ thứ tuột khỏi tay mình đi theo thời gian mà không thể nào níu lại đc.

Toàn bộ bài thơ bao gồm bảy câu mang tâm trạng buồn khi là công ty yếu. Dù có lúc Xuân Hương có khát khao, xuất hiện mong muốn vào tương lai, nhưng sau cùng nàng vẫn tuyệt vọng khi bắt gặp mình chưa thể đi ngược lại với quy luật vĩnh hằng của cơ hội, của ngẫu nhiên. Nàng gian khổ khi phải ôm mối tình dang dở cũng như bất lực ngắm tuổi xuân cũng đang trôi theo từng đợt xuân của đất trời.

Qua nghệ thuật trải nghiệm từ ngữ và thành lập biểu tượng, Hồ Xuân Hương đã gửi gắm hết những tâm tư, nhiều nỗi niềm của gia đình vào trang giấy. Ở đó, nàng đã khát khao đc yêu, đc ở nhưng tiếc rằng chỉ có dịp vô hạn, còn đời người lại là hữu hạn.

image 10 bai van cam nhan tam su cua nu si ho xuan huong trong bai tu tinh ii lop 11 hay nhat 166403702021520

Cảm nhận tâm sự của nữ sĩ Hồ Xuân Hương vào bài “Tự tình II” bài 7

Cảm nhận tâm sự của nữ sĩ Hồ Xuân Hương trong bài “Tự tình II” bài 9

Hồ Xuân Hương chính là vào các nữ thi sĩ xuất sắc của Việt Nam, số lượng tác phẩm bà để lại khá những cũng như phong cách sáng tác thơ nhà yếu của Hồ Xuân Hương là một tả cảnh ngụ tình. Bà còn đc biết mang đến cùng với thương hiệu của một nữ căn nhà thơ viết các về thân phận người phụ nữ, khi là người gan dạ tôn vinh vẻ đẹp, sự hi sinh cũng như đức hạnh của người phụ nữ, bên cạnh đó lên tiếng bên vực mang đến họ và phê phán lên án gay gắt cơ chế toàn cầu cũ. Tự tình chính là vào nhiều bài thơ hoặc, ẩn chứa nhiều cung bậc cảm hứng của chính tác giả và cũng là của người đàn bà nói chung.

Bài thơ tự tình khởi đầu với 2 câu thơ vừa tả cảnh nhưng cũng tả thương hiệu của một người đàn bà – hay có thể đặt tên hồng nhan. Nhưng tiếc thay, hồng nhan đó lại rơi vào giai đoạn đơn độc trống vắng, giữa đêm khuya u tịch.

“Đêm khuya văng vẳng trống canh dồn

Trơ cái hồng nhan với nước non”

Những cơn sóng cảm giác đang cuộn xoáy trong tim khiến nữ sĩ suy tư trăn trở, thao thức thâu đêm. Tiếng trống cầm canh lâu lâu lại điểm, báo thời điểm đang được trôi qua. Bước chân của đêm tối còn mới nặng nề càng làm in sâu nỗi đau đời âm ỉ, dai dẳng thiêu đốt tâm can nữ sĩ bấy lâu nay bật thốt thành lời chua chát, đắng cay. Hồng nhan là gương bên đẹp, thường được dùng để chỉ phụ nữ nói chung cũng như các người con gái đẹp nói riêng. Là một người đàn bà xuất hiện nhan sắc, nhưng lại được diễn tả “trơ với nước non”. Trước cuộc sống rộng lớn rộng lớn, người đàn bà đó nhận ra thân phận của các bạn độc thân cô quạnh, và âm thanh của trống cầm canh lại càng điểm thêm một nỗi bi thiết, trống vắng không dễ tả. Người phụ nữ ấy đã tìm đến rượu nhằm giải sầu:

Chén rượu hương đưa say lại tỉnh,

Những tưởng như nỗi bất hạnh sẽ khiến trong tim hoá thành gỗ đá nhưng không cần. Trái tim còn đập nên lòng tin vẫn còn, nữ sĩ đành say mang lại quên vậy. Mỗi khi xuất hiện chuyện nào đấy sầu muộn, người xa xưa thường tìm tới trăng đến rượu để ngỏ cùng bầu tâm sự. Chỉ muốn uống thật say, hương rượu thật nồng nhằm quên đi bao gồm, nhưng nghịch lí thay cho, chén rượu mang lên mũi, hương nồng vào mũi nhưng người muốn say nhưng tâm và suy nghĩ về nhưng vẫn đang được vô cùng tĩnh. Không có nỗi bi thảm nào bặt tăm ở đây,mà càng làm hiện nay hữu rõ nỗi lòng của người phụ nữ cơ hội này. Tấm hình vầng trăng xuất hiện nhưng khuyết chưa tròn. Phải chăng, ngụ ý mang lại thân phận cho hạnh phúc của chính tác giả. Là người có tài năng nhưng duyên phận hẩm hiu.Không một lần trọn ven. Tuổi xuân dần băng qua mà sum vầy nhưng vẫn không tới bến đỗ.

Tỉnh thì đau buồn nhưng mình vẫn còn đc là mình chưa cho nỗi vô vọng. Lời dạy của trời khu đất sâu kín mà rành rành trước mắt, ngụ sống ngay trong rêu đá. Tấm hình rêu được truyền tải đây nhưng có những dụ ý sâu sát của tác giả Hồ Xuân Hương, rêu là loài mỏng tanh manh bé nhỏ nhưng lại xuất hiện sức sống vô cùng lớn mạnh, không tạm dừng đó, sống bất cứ một điều kiện nào thì nó vẫn xuất hiện thể tươi giỏi, dù khi là điều kiện sống như thế nào đi chăng nữa. Tấm Ảnh rêu mỗi đám đâm xuyên ngang mặt đất gợi ra mang đến cả nhà các liên tưởng lớn mạnh về sự việc phản kháng mạnh mẽ cũng như sự chống đối của nó với thứ có thể mạnh hơn nó. Tấm hình đá cũng như vậy, đối lập cùng với sự bé nhỏ của nhiều viên đá với sự rộng rộng lớn của trời đất, nó lại càng làm điển hình sức mạnh của những viên đá, quả thực nó chưa khoảng thường một tí nào. Sự đồng hóa của người và thiên nhiên, trực tiếp đối mặt với khó khăn thách thức nhưng chưa phút giây nào đi mang lại thắng lợi. Kiếp làm vk lẽ, dù cố thoát ra nhưng vẫn chưa đc. Cho nên mới mẻ xuất hiện 2 câu cuối:

Thiên nhiên thuận đi theo đất trời, xuân đi rồi xuân lại tới, nhưng con người lại khác, cùng với người phụ nữ tuổi xuân trôi đi nhưng chẳng phút giây nào quay lại thêm một lần nào nữa. Lại càng đáng bi thảm hơn đến nhiều số phận hẩm hiu, chờ mong cả tuổi xuân, chờ xuất hiện một niềm sum vầy đầy đủ nhưng nào đâu sẽ có được. Trước sự độc thân,chán chường mà Hồ Xuân Hương đã trải nghiệm” ngán” phần nào tạo nên đc nỗi lòng của thi sĩ bây giờ. Mảnh tình đã bé lại còn phải san sẻ, chia nhỏ tuổi ra. Không thừa hưởng một tình cảm một sum vầy trọn vẹn, tới khi tìm đến cùng với an khang lại bắt buộc phải san sẻ, thật quả khi là đáng thương. Qua đây cũng ngầm ẩn ý về các số phận của người con gái, chịu cảnh thê thiếp, bên dưới chính sách cũ chưa đc coi trọng và không có quyền lên tiếng.

Tự tình chính là bài thơ tiêu biểu cho hồn thơ và style và tâm lý của Hồ Xuân Hương vô cùng khi là nhiều thông tin xoay quanh người con gái. Bài thơ trĩu nặng một nỗi buồn nhưng chưa hề bi lụy bởi điển hình nổi bật lên trên hết là cốt cách cứng cỏi, trong tim nhạy cảm và lớn mạnh đã giúp nữ sĩ vượt qua bao bất hạnh của cuộc đời. Bài thơ vừa là tiếng lòng riêng của nữ sĩ, vừa là tiếng lòng chung của người đàn bà trong thế gới phong kiến thuở ấy. Qua đây cả nhà cũng thấy được một Hồ Xuân Hương vừa yếu mềm nhưng cũng thiệt ngang tàng lớn mạnh khi dám biểu thị nhiều suy suy nghĩ của bản thân mình.

image 10 bai van cam nhan tam su cua nu si ho xuan huong trong bai tu tinh ii lop 11 hay nhat 166403702154749

Cảm nhận tâm sự của nữ sĩ Hồ Xuân Hương vào bài “Tự tình II” bài 9

Cảm nhận tâm sự của nữ sĩ Hồ Xuân Hương trong bài “Tự tình II” bài 10

Hồ Xuân Hương, nữ sĩ khét tiếng thế kỉ XVIII đã đc căn nhà thơ Xuân Diệu đề cao khi là “Bà chúa thơ Nôm”. Theo giai thoại lưu truyền trong bình dân thì bà là người đa tài, đa tình, tính cách phóng khoáng và chuyển giao thiệp rộng lớn, có rất nhiều bạn văn chương. Tuy như thế, con đường tình duyên của nữ sĩ lại vô cùng lận đận, mấy lần lấy ông xã đều không toại nguyện, vì thế mà bà trực tiếp ở trong trạng thái cô đơn. Bài thơ Kể nỗi lòng (Tự tình II) có lẽ đc sáng tác vào thời điểm ấy.

Trong một ngày thì thời điểm hoàng hôn hay đêm khuya thanh vắng thường dễ gợi ảm đạm nhất. Với những người đa cảm như Xuân Hương, đó là thời điểm mình ở thực cùng với lòng mình và chắc là tâm trạng của bà sau bao sóng gió cuộc sống cũng chẳng khác mấy tâm lý Thuý Kiều khi lẻ loi một bóng trước ngọn đèn khuya:

Khi tỉnh rượu, thời điểm tàn canh,

Giật mình mình lại thương mình xót xa!

Những cơn sóng cảm hứng đang cuộn xoáy trong lòng làm nữ sĩ suy tư trăn trở, thao thức thâu đêm. Tiếng trống cầm canh lâu lâu lại điểm, báo dịp đang trôi qua:

Bước chân của đêm về tối mới nặng nề, đủng đỉnh khiến sao! Chậm chạp nhưng nó vẫn đi, còn tinh thần bi tráng thương của con người vào đêm khuya thì lắng đọng cũng như chốc chốc lại giống như đồn như thúc, giống như chồng chất có thêm lên làm nên lòng càng nặng trĩu. Nỗi đau đời âm ỉ, dai dẳng thiêu đốt tâm can nữ sĩ lâu nay nay bật thốt thành lời chua chát, đắng cay. Hồng nhan khi là gương mặt đẹp, thường được sử dụng để chỉ phụ nữ nói chung cũng như các cô nàng xinh nói riêng. Nhưng lại gọi cùng với ý mỉa mai khi là cái hồng nhan thì nữ sĩ đã hạ nó xuống ngang hàng cùng với những vật vô tri vô giác. Chao ôi! Biết bao là xót xa, hờn tủi vào biện pháp gọi bất thông thường ấy! Lại còn trơ ra đó với nước non, xuất hiện nghĩa là sẽ chai sạn mọi cảm thấy, xúc cảm chứ không phải khi là trơ trọi trước cảnh nước non dào dạt sức sống, sức yêu. Đó khi là tình cảnh và trạng thái buồn của nữ sĩ sống giờ khắc đặc biệt này. Tưởng như nỗi xấu số đã làm trong tâm thức hoá thành gỗ đá nhưng không cần. Trái tim còn đập nên lòng tin nhưng vẫn còn, nữ sĩ đành say cho quên vậy:

Muốn mượn chén rượu thơm nhằm say đến quên hết toàn bộ cực khổ, bẽ bàng, lỡ lầm, gian dối… nhưng khổ nỗi không sao quên đc. Hết say lại tỉnh mà bao ghẻ lạnh, gián trá của người đời vẫn sờ sờ ra đó và nỗi bẽ bàng, đau khổ của gia đình bạn thì cũng cứ còn nguyên. Ước mong nhận được một mảy may bù đắp, một chút an ủi mà nào nhận được! Vầng trăng bóng xế giống như là đời mình đã ngả chiều. Chờ đợi mỏi mòn mà ước mong cũng như vầng trăng kia cứ khuyết không tròn. Vậy thì biết mang đến khoảnh khắc nào trăng mới mẻ tròn, hỡi trời!

Tỉnh thì đau khổ nhưng mình nhưng vẫn còn được khi là mình chưa đến nỗi vô vọng. Niềm tin của nữ sĩ nhưng vẫn còn, trước hết là tin sống lòng mình, sức mình. Lời dạy của trời khu đất sâu khép kín mà rành rành trước mắt, ngụ ở gần vào rêu trong đá:

Xiên ngang mặt khu đất, rêu từng đám,

Rêu yếu ớt là như thế mà từng đám, từng đám nhưng vẫn tung sức sống xiên ngang mặt khu đất đón ánh bên trời. Đá im lìm là vậy mà như đua nhau đâm toạc chân mây nhằm chắc chắn sự hiện nay diện của các bạn. Cách đặt câu. đảo ngược đưa tính từ lên trước đã khẳng định sức ở bất diệt của cuộc sống. Mình là nhân sự nên đâu xuất hiện thể đơn giản trở thành gỗ đá đc?!

Con người cô độc, bất hạnh trong thời điểm đó, không gian đó dường như chợt bừng tỉnh, muốn làm đi theo rêu theo đá, xiên ngang, đâm toạc bao gồm những gì ngăn trở, ràng buộc, giam hãm, huỷ hoại thân phận mình, cuộc đời mình. Khổ nỗi, thực tiễn toàn cầu cùng với bao gián trá, thờ ơ, chưa kể áp bức, bất công… nhưng vẫn nhơn nhơn còn đó. Mà trái tim luôn rạo rực cảm giác của nữ sĩ đâu xuất hiện chịu im tiếng. Nó xuất hiện nhu cầu cấp thiết khi là đc bày tỏ cũng như sẻ chia:

Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại,

Ngày tháng cứ tuần tự trôi qua. Xuân đi xuân lại lại đi theo nhịp tuần hoàn của khu đất trời, nhưng trước đôi mắt đầy trạng thái của nữ sĩ thì này lại như một sự cố tình trêu ngươi, vì đợt xuân của đời người chỉ xuất hiện qua đi mà chưa phút giây nào quay về. Vậy thì có đáng bi lụy, đáng chán hay không? Ngẫm cho mình thì tuổi xuân trôi qua đã lâu, tình thì chỉ còn một mảnh. Cụ thể hoá tình thân mang lại điều này thì quả là nữ sĩ không chỉ chán chường mà còn phải nghêu ngán đến cực độ. Tuy nhiên nhưng vẫn chưa phải là vô vọng. Dẫu tình yêu, tình đời chỉ với một mảnh tí con con nhưng nữ sĩ nhưng vẫn muốn, sẽ đem san sẻ cùng với ao ước chân thành khi là để mang đến nhân hiện tượng thái đỡ xanh như lá, bạc như vôi. Đọc kĩ câu thơ, ta nghe giống như nỗi hờn giận, đau xót thấm cho tận chân tơ kẽ tóc, đến mỗi tế bào nhưng nữ sĩ nhưng vẫn không nguôi hy vọng.

Bài thơ Kể nỗi lòng in đậm dấu ấn đậm cá tính cũng như style thơ Xuân Hương. Đúng khi là bài thơ trĩu nặng một nỗi ảm đạm nhưng không hề buồn. Cốt biện pháp cứng cỏi, trong tim nhạy cảm và lớn mạnh đã giúp nữ sĩ vượt qua bao bất hạnh của sự sống. Bài thơ vừa là tiếng lòng riêng của nữ sĩ, vừa lồ tiếng lòng cộng đồng của người phụ nữ trong toàn cầu phong kiến thuở ấy- Dù bi ai đến đâu thì nữ sĩ nhưng vẫn đắm say, thiết tha với cuộc sống. Đó khi là điều cốt lõi rất rất đáng trân trọng của Hồ Xuân Hương – “Bà chúa thơ Nôm”.

image 10 bai van cam nhan tam su cua nu si ho xuan huong trong bai tu tinh ii lop 11 hay nhat 166403702175073

Cảm nhận tâm sự của nữ sĩ Hồ Xuân Hương vào bài “Tự tình II” bài 10

Cảm nhận tâm sự của nữ sĩ Hồ Xuân Hương trong bài “Tự tình II” bài 4

Người đàn bà từ trước đến nay đã phát triển thành nguồn cảm hứng sáng tác của cực kỳ các nhà văn, nhà thơ. Nhắc mang đến nhiều cây bút chuyên sáng tác về người đàn bà, chưa thể không nhắc đến Hồ Xuân Hương. Trong khi tàng tác phẩm bà để lại mang đến văn học dân tộc, “Tự tình” là một một phẩm tiêu biểu. Bài thơ ẩn chứa nhiều cung bậc cảm xúc của nhân vật trữ tình hay là một trạng thái người nữ sĩ. Đặc biệt khi là nỗi đau buồn tủi trước thân phận éo le của bạn.

Mở đầu bài thơ, người đọc cảm cảm nhận được tinh thần cô đơn, bi đát tủi của hero trữ tình:

“Đêm khuya văng vẳng trống canh dồn

Trơ cái hồng nhan cùng với nước non”

Đêm khuya thanh vắng, người ta bắt đầu suy tư cũng như trạng thái. Nhân vật trữ tình sống đây cũng vậy. Màn đêm buông xuống, tổ ấm thanh bình, chỉ nghe thấy tiếng “trống canh” vọng lại từ xa. Thời gian lặng lẽ trôi qua, những cơn sóng cảm giác dần cuộn xoáy khiến lòng người trăn trở, thao thức. “hồng nhan” thường được sử dụng để chỉ con gái nói chung và nhiều thiếu nữ đẹp nói riêng. Trong câu thơ, nó khi là hình ảnh hoán dụ đến nhân vật trữ tình. “Hồng nhan” phối kết hợp nghệ thuật và thẩm mỹ đảo từ “trơ” lên đầu câu thơ khẳng định sự ai oán tủi, cô đơn mang đến bẽ bàng của người con gái.

Trước sự sống rộng lớn, người phụ nữ ấy nhận ra sự bé bỏng, đơn chiếc và thân phận éo le của bạn. Tiếng trống canh vang vọng giữa đêm khuya chỉ càng gần kề muối có thêm vào nỗi cô liêu, trống vắng trong cảnh quan và trạng thái bi tráng tủi vào trong tim người nữ sĩ. Trong dòng cảm giác bừa bộn ấy, bà tìm tới rượu nhằm quên sầu:

“Chén rượu hương đưa say lại tỉnh,

Vầng trăng bóng xế khuyết chưa tròn.”

Những tưởng bấy nhiêu chua xót đã khiến trong tâm thức người con gái chai sạn lại. Nhưng, bởi vì trái tim vẫn đập nên nỗi đau nhưng vẫn còn. Giống giống như người xưa thường mượn rượu giải sầu. Nữ sĩ cũng muốn mượn men say nhằm quên đi hết thảy. Song càng uống càng tỉnh, càng càng cảm giác thấm thía nỗi khổ cực của bạn dạng thân. Nỗi đau thân phận chưa mảy may xê dịch, ngược lại ngày càng quặn thắt.

Người nữ sĩ dời mắt ra xa kia để nhìn vầng trăng sáng, mong muốn kiếm tìm niềm vui nhỏ nhắn. Nhưng lại chẳng viên mãn. Trăng kia “khuyết không tròn” hợp lý cũng ngụ ý mang lại bi kịch cũng như sung túc chưa đầy đủ của bà. Tuổi xuân sẽ dần qua đi mà sum vầy vẫn không đến bến đỗ. Đau xót dồn nén dần chuyển biến thành nỗi bi ai, phẫn uất và ý muốn đấu tranh:

“Xiên ngang bên đất rêu từng đám

Đâm toạc chân mây đá mấy hòn”

Rêu trong câu thơ có ngụ ý rất rất sâu sa. Nó vốn chỉ khi là sinh vật yếu ớt, nhưng từng đám vẫn hiên ngang vươn mình xiên ngang bên khu đất để đón ánh mặt trời. Đá cũng thế, dù nhỏ bé so cùng với bầu trời nhưng vẫn đua nhau đâm toạc chân mây, khẳng định sự hiện diện của gia đình bạn. Nghệ thuật đảo ngữ vào câu thơ đã nhấn mạnh sức sống mãnh liệt của thiên nhiên. Sự phản kháng, phẫn uất ấy của cuộc sống hợp lý cũng là một sự phẫn uất, phản kháng của người đàn bà trước số phận hẩm hiu của gia đình bạn.

Người phụ nữ cô độc, tủi hờn giây phút đó dường giống như giật mình tỉnh ngộ. Không cam chịu không lặng lẽ gặm nhấm bi tráng mà muốn mạnh mẽ ở như rêu giống như đá, tiêu diệt có nhiều thứ ràng buộc, giam giữ và chà đạp sự sống mình.

Tuy vậy, khao khát chỉ khi là trong nghĩ về suy. Thực tế với bao dối trá, xấu số nhưng vẫn còn đó. Nhân vật trữ tình lại trở lại với hiện thực phũ phàng của tình duyên ngang trái:

“Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại

Mảnh tình san sẻ tí con con”

Nỗi chán chường còn mới phai nhạt không được bao lâu đã nóng vội trở lại trong tim thi sĩ. Thuận theo quy luật tuần hoàn của thiên nhiên, xuân đi rồi xuân tiếp tục lại đến. Nhưng nhân sự thì chưa như vậy. Tuổi thanh xuân của người con gái một khi đã trôi qua tiếp tục không biết bao giờ quay về. Bà đã chờ, nhưng không chờ được niềm sung túc đầy đủ.

“Mảnh tình” nhỏ xíu rất còn phải san sẻ cùng với người khác. Ngay từ trên đầu chưa có được tình thương đầy đủ, đến khi tìm tới đc lại phải san nhỏ tuổi, bi ai rất nhiều. Nhân vật nên thơ dường giống như sẽ rơi vào tâm lý bế tắc, không lối thoát hiểm. Dù khát khao đấu tranh đến đâu, trước sự chèn ép của thực tại, anh hùng trữ tình cuối cùng vẫn lại trở lại với nỗi ảm đạm đau canh cánh ấy thôi.

Bài thơ khép lại nhưng những suy tư của hero trữ tình thì vẫn quẩn vòng quanh mãi. Trong bài thơ, tác giả sẽ áp dụng sáng tạo thể thơ thất ngôn bát cú Đường Luật. Các từ ngữ giản dị kết hợp cùng với các động từ mạnh cũng như từ láy tượng thanh đã thể hiện khao khát cháy bỏng và sự làm mưa làm gió trong trong tâm thức người sáng tác. Đặc biệt sử dụng nhiều hình ảnh giàu sức gợi để biểu đạt sống động nhiều cung bậc cảm giác trong tâm lý của người phụ nữ. Từ đó, người đọc không chỉ cảm cảm nhận được nỗi đơn độc, đau xót của người đàn bà mà còn phải cảm có được sự cứng cỏi, mạnh mẽ và trong tâm thức nhạy cảm của bọn họ.

“Tự tình 2” vừa khi là tiếng lòng riêng của Hồ Xuân Hương vừa khi là tiếng lòng cộng đồng của người con gái vào xã hội phong kiến đương thời. Với những giá trị ấy, bài thơ xứng đáng chính là vào các thi phẩm xuất sắc tuyệt vời nhất của nữ sĩ Xuân Hương. Đồng thời khi là thi phẩm tiêu biểu mà cả dân tộc luôn trân trọng.

image 10 bai van cam nhan tam su cua nu si ho xuan huong trong bai tu tinh ii lop 11 hay nhat 166403702295522

Cảm nhận tâm sự của nữ sĩ Hồ Xuân Hương trong bài “Tự tình II” bài 4

Cảm nhận tâm sự của nữ sĩ Hồ Xuân Hương vào bài “Tự tình II” bài 6

Đã xuất hiện đặc biệt những ngôi nhà văn, căn nhà thơ viết về biểu tượng người đàn bà, tuy nhiên mỗi người lại xuất hiện cách cảm thấy, làm lại cực kỳ riêng về biểu tượng ấy. Nếu Nguyễn Du cảm thương mang lại số phận người đàn bà “tài hoa bạc mệnh”, Đặng Trần Côn và Đoàn Thị Điểm thương mang đến số phận người chinh phụ vào các trận chiến tranh thời phong kiến thì Hồ Xuân Hương lại khóc thương mang lại những người con gái xuất hiện số phận hẩm hiu. Đọc Tự tình II của Hồ Xuân Hương tiếp tục đỡ đần ta cảm giác sâu sắc điều này vô cùng là tâm sự, nhiều cung bậc, sắc thái cảm xúc của hero nên thơ.

Hai câu thơ bắt đầu bài thơ sẽ diễn đạt sâu sắc nỗi buồn, nỗi đơn độc, trống vắng mang lại tột cùng và cả sự bẽ bàng, tủi hổ trước số phận, cảnh ngộ của gia đình.

Đêm đã về khuya ấy vậy mà nhân vật trữ tình vẫn thức bởi lẽ tâm hồn bà đang được chất chứa biết bao nỗi muộn phiền, bao niềm suy tư, trăn trở. “Đêm khuya” có lẽ không đơn thuần là cơ hội thực mà đó còn là lúc thẩm mỹ bởi đấy là cơ hội tất cả vật, thành viên đang được chìm sâu vào giấc ngủ im thin thít mang đến quái gở. Và cũng chính thời điểm ấy đã làm con người suy suy nghĩ về có toàn bộ thứ xung quanh mình, sống thiệt nhất cùng với trong tâm thức mình để từ đó làm bật nổi, tô đậm cái đơn độc, trống trải trong tâm thức anh hùng trữ tình. Giữa cái im lặng của đêm khuya, cái bao la của “non nước”, anh hùng nên thơ một mình lắng nghe tiếng trống canh “văng vẳng” từ chòi xa vọng lại. Tiếng trống từ xa vọng lại, “dồn” lại hay chính nhịp bước của lúc đang trôi hoài, trôi mãi cũng như tuổi xuân, “cái hồng nhan” của hero trữ tình cũng theo bước thời gian mà trôi đi mất. Tác giả Hồ Xuân Hương sẽ thật sự chuyên nghiệp khi đặt “cái hồng nhan” vào vào sự đối lập với “non nước”. Đồng thời, cùng với việc trải nghiệm phép đảo ngữ “trơ cái hồng nhan” càng tô đậm nỗi bẽ bàng, tủi hổ của người con gái.

Nếu hai câu mở màn bài thơ, nhân vật nên thơ biểu thị nỗi đơn độc, trống trải cũng như sự bẽ bàng thì hai câu thực lại bộc lộ sự xót xa, bẽ bàng, chán nản của anh hùng nên thơ.

Hai câu thơ cùng với việc trải nghiệm đặc biệt tài tình các từ “say lại tỉnh”, “khuyết không tròn” đã tô đậm bi kịch về thân phận của người con gái cùng với tình duyên lỡ dở. Người đàn bà ấy mượn rượu nhằm giải sầu, muốn say để xuất hiện thể quên đi hết bao nỗi bi ai thương, tiếc nuối, bao nỗi đơn độc đang chất chứa trong lòng nhưng “say lại tỉnh”, càng cố say lại càng trông thấy mình đơn độc hơn khi nào hết. Thêm vào đó, với giải pháp nói ẩn dụ “vầng trăng bóng xế khuyết chưa tròn” đã thể hiện một giải pháp thâm thúy rằng tuổi xuân, thời son trẻ của người phụ nữ đã qua đi nhưng tình yêu, sung túc vẫn chưa vẹn tròn, viên mãn. Những điều đó sẽ tạo nên một giải pháp sống động và thâm thúy tình cảnh chua xót cũng như bẽ bàng của nhân vật trữ tình.

Bẽ bàng, đơn độc song anh hùng trữ tình không lặng lẽ chịu đựng mà người phụ nữ còn thể hiện nỗi phẫn uất và tâm lý phản kháng trước “thảm kịch duyên phận” cũng như số phận hẩm hiu của bạn. Nỗi niềm tâm sự ấy được nữ thi sĩ Hồ Xuân Hương nói lên rõ rệt qua hai câu luận của bài thơ.

Đâm toạc chân mây đá mấy hồn.

Có thể bạn quan tâm: » 10 Bộ phim Hàn Quốc gây sốt toàn châu Á

Với việc dùng thử nghệ thuật và thẩm mỹ đảo ngữ cùng việc trải nghiệm hàng loạt những động từ mạnh “xiên ngang”, “đâm toạc” đã làm nổi bật cái dữ dội, tàn khốc của sự phản kháng. Hai câu thơ như vẽ nên trước mắt người đọc một bức tranh thiên nhiên tiềm tàng sức ở dù bị nén xuống nhưng vẫn đang được cố gắng vùng vẫy, cựa quậy vươn lên thiệt lớn mạnh chứ nhất quyết chưa chịu đầu hàng số phận. Sự phản kháng, phẫn uất ấy của thiên nhiên hoặc phải chăng đó là một sự phẫn uất, phản kháng của người đàn bà trước số phận của mình. Đồng thời, hai câu thơ ấy đã thể hiện bản lĩnh, đậm chất ngầu mạnh mẽ của Hồ Xuân Hương – luôn thỏa sức tự tin, yêu đời cũng như lớn mạnh để vượt qua gồm. Con người ấy dẫu sẽ phải kéo dài những bi kịch song vẫn cố gắng gượng cùng với đời, vẫn phản ứng mạnh mẽ, cố gắng vượt qua bao gồm dẫu biết rằng thực trên chua xót, bẽ bàng, tủi hổ nhưng vẫn mãi còn đó.

Nhưng xuất hiện lẽ, dẫu có lớn mạnh, dẫu xuất hiện cố phản kháng, vùng vẫy, cố gắng điều này nào đi chăng nữa thì anh hùng nên thơ cũng chưa thể nào thoát ra được sự đơn độc, bẽ bàng nên đến sau cùng sẽ khép lại bài thơ bằng một tiếng thở dài bất lực, buông xuôi cũng như ngán ngẩm nhằm chấp nhận bao gồm.

Mảnh tình san sẻ tí con con.

Có thể bạn quan tâm: » 5 Cặp đôi có tình yêu đẹp nhất trong game Liên Minh Huyền Thoại

“Xuân đi xuân lại lại” chính là bước chuyển của cơ hội, đợt xuân này đi mùa xuân khác tiếp tục lại tới đôi “mỗi năm từng tuổi giống như xuân đuổi đi” do đó mùa xuân của khu đất trời quay về cũng là thời điểm tuổi xuân của người phụ nữ đã mãi mãi mất đi. Chắc vì thế mà người đàn bà cảm nhận “ngán”. Một chữ “ngán” thôi nhưng cũng đã đủ miêu tả nỗi đau, sự ngán ngẩm, chán chường của người phụ nữ chán thì quá lứa, lỡ dở tình cảm và sum vầy. Tình yêu đã bị vỡ tan thành nhiều “mảnh” thế mà còn chua chát rộng khi lại “san sẻ tí con con”. Có lẽ mang đến đây, hero trữ tình đã nói lên rõ nét nỗi khổ sở, sự ngán ngẩm và buông xuôi đầy bất lực của chính bản thân mình.

Kết luận, bài thơ “Tự tình” đã biểu đạt một giải pháp sống động cũng như sâu sắc mọi nỗi niềm tâm sự, cung bậc tình thân của nhân vật nên thơ. Đồng thời, qua bài thơ cũng tạo điều kiện cho ta cảm nhận rõ nét về bản lĩnh của nữ thi sĩ Hồ Xuân Hương – một đàn bà có tài, có sức sống mãnh liệt trước số phận hẩm hiu và đầy nghiệt ngã.

image 10 bai van cam nhan tam su cua nu si ho xuan huong trong bai tu tinh ii lop 11 hay nhat 166403702230271

Cảm nhận tâm sự của nữ sĩ Hồ Xuân Hương vào bài “Tự tình II” bài 6

Hi vọng bài viết tại tạo nên các chất lượng mang đến du khách. Chúc những hành khách học xuất sắc cũng như sẽ theo dõi nhiều bài văn hay tại chúng mình

Đăng bởi: Hải Phạm

Từ khoá: 10 Bài văn cảm giác tâm sự của nữ sĩ Hồ Xuân Hương trong bài “Tự tình II” (lớp 11) hay nhất

Advertisement
KhoaDigi - Khoa Nguyễn Digitial Marketing hiện đang là marketing manager tại CÔNG TY TNHH THƯƠNG MẠI SẢN XUẤT VÀ DỊCH VỤ LION DECOR luôn Cập nhật các thông tin sản phẩm, feedback khách hàng, tin tức nghề mới nhất của Lion Decor.