28 Tháng mười, 2022
Vì sao người lớn luôn nghĩ rằng họ có cuộc đời “thượng đẳng” hơn lũ trẻ?
Tôi vốn nhưng vẫn trực tiếp thích lắng nghe các mẩu truyện từ quá khứ, về các con người xuất hiện nỗ lực kỳ diệu, cũng như một thời điểm khó khăn tôi không suy nghĩ rằng mình xuất hiện thể loay hoay để vượt qua nổi.
Có thể bạn quan tâm: » Mang tiền về cho mẹ, trả hiếu thế nào?
Nhưng tôi vốn thường không thích nghe chuyện ấy từ những người thân của gia đình, giống như bố mẹ, ông bà hoặc đôi cơ hội khi là cả các người chúng ta hàng chẳng chút thân thiện. Không phải vì không yêu thích mẩu truyện của bọn họ. Tôi chỉ chưa ưa thích biện pháp bọn họ kể về sự việc khổ cực họ mỗi trải qua vào quá khứ, cùng dịp sử dụng biện pháp kể và giọng xen lẫn chút hờn gắt như thể trách móc tôi vì đã làm họ đau buồn điều đó, hay vì tôi không còn âu sầu như vậy giống bọn họ nữa. Điều này khiến tôi, dù cực kỳ muốn, cũng chẳng thể nào cảm thấy xuất hiện thể thông cảm nổi.
Nghĩ đi suy nghĩ lại, rốt cục, tôi chẳng thể nghĩ ra nổi mọi người lý do nào để cảm nhận mình phải chịu trọng trách mang đến quá khứ của người lớn.
Và công bình mà nói, chính tôi còn đang được loay hoay với cuộc đời của gia đình – bất kỳ vẫn không thực sự bước chân vào phiên bạn dạng “sự sống bạn dạng đầy đủ” giống như người rộng lớn đang được sống. Vì dù cho không phải đi dạo 10km tới trường, hoặc không cần ăn bobo đụn khoai, ngô, sắn… chưa nghĩa rằng các người trẻ như tôi đang xuất hiện sự sống viên mãn chưa chút khổ cực.
Tôi biết rằng thế hệ của bạn là như thế hệ đỏ may mắn, sự sống đơn giản hơn hẳn cha mẹ của gia đình bạn. Chỉ khi là, nỗi đau, sự băn khoăn lo lắng cũng như rất nhiều thứ cảm giác khác, song cơ hội chưa có các sự khác biệt sống mỗi cuộc sống mang đến lắm. Chúng chỉ là nhiều thứ đc tạo nên từ não bộ, và não của con người thì trước nay vẫn vậy.
Tôi nghĩ việc người lớn kiểm tra quá cao sự sống của người trẻ vì họ xem Đa Minh Tân giống như một con chó. À, đương nhiên câu vừa mới rồi không nên hiểu đi theo nghĩa xúc phạm như chửi nhau.
Nhưng vì tôi xuất hiện nuôi một con chó, và cơ hội nào tôi cũng ganh tỵ với sự sung sướng của chính nó, nên tôi nghĩ nó cũng như là người rộng lớn nhưng vẫn thường ganh tỵ với sự hạnh phúc của lũ trẻ. Tôi thường thấy chó của gia đình bạn ngủ cả ngày, có người cho ăn, có người dắt đi chơi, có người dọn phân mang lại… chẳng phải lo lắng mọi người điều gì cả. Nhưng có thiệt là như thế chưa? Đã có dịp tôi thắc bận bịu xem liệu nó xuất hiện đang được sai trái điều gì nhưng mình không biết không.
Nhưng rồi bẵng một dịp, tôi lại lo những chuyện của gia đình bạn cũng như bao gồm những gì tôi hy vọng sống con chó của bạn khi là đừng quậy phá lung tung, và không cảm giác phiền khi tôi nhằm nó ở nhà một mình nhằm kiếm tiền mua thức ăn cho nó. Liệu nó có trầm cảm hoặc thực tế trước nay chưa biết bao giờ cảm thấy thịnh vượng không, tôi trực tiếp lo lắng, nhưng thú thực chẳng phút giây nào biết chắc đc.
Việc nuôi chó giúp tôi nhận rằng nhân sự thường dùng một ngày của gia đình nhằm xem xét một ngày của người khác, cũng như tự mang lại rằng mình giỏi hơn bọn họ. Như một người ông chồng sau thời điểm đi khiến về nhìn thấy vk đang được ngồi nghỉ thường dễ bực bội, bất kể rằng xuất hiện thể người vk cũng xuất hiện một ngày chẳng thong thả gì mấy. Cũng như một người sếp cắm bên cả buổi sáng, bước ra khỏi nơi thấy tư vấn viên đang được tán phét cũng rất rất khó chịu, bất kỳ xuất hiện thể nhiều người kia cũng vừa làm ngừng một mớ task phiền toái.
Vấn đề nằm sống chỗ ta trực tiếp suy nghĩ mình xuất sắc rộng người khác, đau khổ rộng người khác. Chỉ có thông tin của mình là to, còn của người khác đều không đáng chú ý. Nhưng giống như tôi sẽ nói ở tại rồi đó, thành tựu có thể to bé dại không giống nhau, cảm hứng cũng chỉ là những thứ đc tạo ra từ bộ não cũng như não ai ai cũng giống nhau cả.
Có vẻ như chúng ta cũng thường cho rằng mình có một niềm vui thuần khiết hơn người khác nữa.
Như tôi vẫn thường nghe các chú những anh kể rằng họ xuất hiện một tuổi thơ vui mang lại mức nào khi buổi trưa nắng trốn đi đá bóng trên sân xi măng, trèo cây hái quả, đá gà chọi trâu, bắn bi đánh cù, chơi điện tử xèng… cũng như cảm thấy tội nghiệp đến lũ trẻ từ xưa đến nay phải cắm mặt vào điện thoại thông minh hay ngồi tù tì chơi minecraft cả ngày.
Nhưng xuất hiện thật trẻ nhỏ bấy giờ chưa vui, hoặc chỉ người lớn nghĩ về chúng chưa vui? Vì nếu như chưa vui thì chúng sẽ không chơi rồi, chứ làm sao xuất hiện thể liên tục cắm mặt vào như thế.
Tuổi thơ của mình cũng có chút như nhau với lứa 8x 9x, và thực tế không cần tất cả thứ đều hạnh phúc cho như thế. Những trò truyền thống nghĩ mang đến thì hay, nhưng chơi được một cơ hội đã chán. Phần lớn giữa trưa trong tuổi thơ trôi qua chán chết vì toàn bị cha mẹ bắt đi ngủ, xuất hiện thể người lớn cơ hội ấy cũng suy nghĩ rằng những trò Đa Minh Tân chơi chả xuất hiện gì vui nên còn mới không đến Đa Minh Tân chơi. Nhưng cha mẹ tôi cũng hoặc kể rằng hồi nhỏ dại bọn họ chơi vui lắm, y hệt giải pháp người rộng lớn bấy giờ nói.
Nên tôi nghĩ về cảm nhận thực tế chẳng có gì khác biệt, nhưng mặt khác cả nhà lại trực tiếp cảm nhận rằng rất rất khác. Nếu người lớn chưa phiền, tôi xuất hiện thể liệt kê một trong những nỗi lo ngại cùng sự mệt nhọc mỏi Đa Minh Tân đang đối bên.
Tôi cảm thấy mệt vì trẻ em thường xuyên đc lợi dụng để gây ảnh hưởng đến những thông tin toàn cầu. Cùng lúc, người rộng lớn vẫn đang mải mê cãi nhau tập chung chuyện bình đẳng giới, nhận thấy chủng tộc, phá thai… nhiều vấn đề tôi nhìn đi ngắm lại cũng chả thấy được vì sao lại xuất hiện thể bất đồng cho mức cãi nhau. Hiển nhiên đến mức nhìn khi là thấy nên ủng hộ điều gì.
Một điều nữa, thế hệ trẻ đang phải tiếp nhận quá các tin tức cũng như sự đổi mới quan điểm xoành xoạch. Tôi thấy người ta yêu thích self-help rồi lại ghét self-help, rồi lại ghét người ghét self-help. Tôi cũng nhìn thấy tất cả mọi người khuyên nhau nên học ĐH, rồi lại khuyên nên bỏ ĐH. Khuyên nên kết hôn, rồi lại khuyên nên sống độc thân. Khuyên nên đẻ con, rồi lại khuyên không nên đẻ con nữa. Rồi thành viên lại cãi nhau về sự việc nên làm gì. Chẳng hiểu sao người lớn phải âu sầu trong việc muốn thay đổi cuộc đời người khác cho vậy.
Hay tôi cũng nhìn thấy mệt vì ở vào cuộc sống internet, vừa chưa xuất hiện quyết định nào khác, vừa bị chửi chỉ vì… chưa xuất hiện quyết định nào khác. Một đứa trẻ ngày nay chưa dùng internet tiếp tục chưa thể trở nên một đứa trẻ thông thường giống như bao đứa trẻ khác, đi theo đúng nghĩa đen. Mọi thứ, gần giống như cả xã hội thu nhỏ, đều đang được sống tại internet. Và dù mang lại thiếu internet thì ta vẫn xuất hiện thể ở và có thể thở bình thường, nhưng ở điều này nào lại khi là câu chuyện khác.
Sự nhiễu loạn tin tức và quyết định khiến tôi cảm giác mình dường như chưa thể tập kết nổi. Và vì chưa thể tập kết, nên cũng chẳng thể khiến đc gì hoặc ho hoặc lớn lao, khi mà nhìn thấy mọi người xung quanh ai ai cũng giỏi. Bấy nhiêu thôi đã đủ nhằm sẽ lo ngại, cũng như chưa thể tập kết nổi.
Có thể bạn quan tâm: » Chuyện đỗ xe chắn cửa: nhìn nhau mà sống
Nhưng không như (một vài) người lớn xấu tính, tôi không nghĩ thông tin của các bạn to hơn thông tin của người khác. Chúng ta ai chẳng có vấn đề, chung quy lại vẫn là phải tìm biện pháp làm cho xong và vượt qua. Ấy chính là cách sự sống hoạt động vậy.
Có thể bạn quan tâm: » “Người phán xử” và sự hài hước của điện ảnh Việt
Bài viết từ một đứa nhóc không xuất hiện các trải nghiệm nên có thể vẫn chưa đủ hay. Vì vốn từ lâu tôi sẽ mất tập kết mang lại mức bỏ mất thói quen đọc hay viết, dù mang đến tôi biết rằng chúng cũng hoặc (thực tế mọi người dịp nào chẳng biết mấy thứ mình không khiến khi là hoặc còn mấy thứ đang được khiến toàn tiêu cực).
Và thú thiệt, một điều nữa tôi nhìn thấy phiền (và suy nghĩ rằng các bạn trẻ đồng trang lứa khác cũng như thế), là đọc suy suy nghĩ của người trẻ. Chẳng hiểu sao Đa Minh Tân trực tiếp nói tới cái tôi của phiên bản thân, rồi về như thế giới nọ kia nọ kia, đọc mệt mỏi chết đc. Đến cả nhạc rap của các rapper trẻ cũng thế.
Cứ kiểu thế này bị người rộng lớn ghét là đúng.
—
TẠP CHÍ MENBACK
Theo: MonsterBox
Ảnh: Pinterest
Nguồn: facebook.Com/teammonsterbox/posts/2749502551997160
Xem có thêm tại Youtube Tại Sao Hàn Quốc Luôn Tự Coi Mình THƯỢNG ĐẲNG!?
Mến chào các khán giả thân yêu của Taca Channel. Một số người Hàn Quốc tự coi họ là chủng tộc thượng đẳng. Họ cho rằng trên khắp châu Á rộng lớn, may ra chỉ có Nhật Bản mới là quốc gia cùng “đẳng cấp” với mình mà thôi. Còn các quốc gia khác, đặc biệt là tại Đông Nam Á, Nam Á, trong đó có cả Việt Nam của chúng ta nữa – thì luôn luôn ở một vị trí “hạ cấp” hơn so với người Hàn Quốc. Lý do gì cho sự “tự mãn” bất chấp này? Tại sao người dân ở xứ sở kim chi có thể tự ban cho chính mình sự trịch thượng đến vậy? Câu trả lời sẽ có trong video sau đây, và chắc chắn sẽ khiến không ít người phải ngỡ ngàng, bởi vì nói như Khá Bảnh thì nó “ảo thật đấy”!
“Tại sao người Hàn Quốc luôn tỏ ra thượng đẳng – Lý do “nực cười” ẩn phía sau.”
★ Subscribe Taca Channel: https://goo.gl/onhHX3
★ Fanpage chính thức: https://goo.gl/ernpU7
★ Group Cuồng Khám Phá: https://www.facebook.com/groups/346811226622641
🚀 Video thú vị cho riêng bạn: https://www.youtube.com/playlist?list=PLGieyeVuUNbcF-FqqvGosrpd64nb1qCAg
🚀 Video tuyệt đối đừng bỏ lỡ: https://www.youtube.com/watch?v=3pY-mf_zNUc
#tacachannelnew
#top1
#top10
#top5
#khampha