1 Tháng mười một, 2022
“Vệ nữ ngủ” – Tranh phụ nữ nằm khoả thân đầu tiên trong lịch sử hội hoạ phương Tây
Các ngôi nhà lịch sử vẻ vang thẩm mỹ và nghệ thuật đã liên tục với nhau rằng, “Vệ nữ ngủ” (1510) là một bức tranh đàn bà tọa lạc khoả thân đầu tiên trong lịch sử dân tộc hội hoạ phương Tây.
Có thể bạn quan tâm: » Vẻ đẹp tự do của người phụ nữ trong nghệ thuật Miniature Art
“Vệ nữ ngủ” cũng chính là vào các tác phẩm nghệ thuật và thẩm mỹ xinh nhất, sexy nóng bỏng nhất, cùng với thương hiệu của người phụ nữ đc tôn vinh khi là Vệ nữ, trong ý nghĩa của nữ thần tình thương, khi là biểu tượng mang đến cái đẹp của thời đại ấy. Đó là một vào nhiều tác phẩm sau cùng của Giorgione (1477-1510), hoạ sĩ đứng đầu của phe phái Phục hưng của thành phố Venezia (Venice), với các tên tuổi đã xuất hiện ảnh hưởng trọn cực kỳ rộng lớn cho nghệ thuật như thế giới trong hoàn cảnh ấy ở nước Ý.
Giorgione đã vẽ bức tranh này vào những năm cuối đời của gia đình và khi chết trong năm 1510, bức tranh không hoàn thành. Nó đc học trò của ông khi là Tiziano Vecellio (hay Titian, đi theo giải pháp phiên âm tiếng Anh) vẽ nốt các phần còn lại, là cảnh sắc hướng sau sống lưng của nàng Vệ nữ đang tọa lạc ngủ. Chính bức tranh này sau đó 33 năm sẽ truyền ý tưởng để Tiziano vẽ nên một tuyệt tác khác về nàng Vệ nữ khoả thân tọa lạc trên giường, bức “Vệ nữ thành Urbino”.
Nhưng bức “Vệ nữ ngủ” thì lại vô cùng ở chỗ, đó là bức tranh đầu tiên vẽ một người phụ nữ trong tư thế đó cũng như bức tranh khá rộng lớn, cao rộng 1 mét cũng như dài 1,75 mét, và dù đến cả hiện tại, nhưng vẫn khiến ra một trong những tranh luận trong các ngôi nhà nghiên cứu về sự việc ai trong Giorgione và Tiziano đóng góp góp những rộng trong tác phẩm này, nó đã tạo ra các tuyệt vời rất.
Nhà tìm tòi Joseph Friedberg chỉ ra rằng, chính tư thế không bị gò bó cũng như giải trí của Vệ nữ khi ngủ và khung cảnh cuộc sống cùng với sắc thái khá êm dịu mở ra sự chuyển giao hoà giữa nhân sự và vạn vật. Nàng tọa lạc ngủ một mình và đó chính là sự riêng biệt rộng lớn nhất giữa tác phẩm này cùng với một số trong những tác phẩm khác cùng thời khi mô tả các nữ thần trong thần thoại cổ xưa Hy Lạp cũng như La Mã đang ngủ, nhưng xuất hiện một ai đó nữa được vẽ trong tranh, là các người đã nhận ra họ ngủ, hay dễ dàng là đang ngồi và ngắm họ.
Các nhà phân tích cũng chỉ ra rằng, sống gần nàng Vệ nữ có một vài bông hoa phong quỳ, một loài hoa đã có như một ý ẩn dụ trong thần thoại cổ xưa Hy Lạp về Vệ nữ cũng như Adonis, chàng thợ săn xinh trai đã bị nữ thần Artemis sai một con lợn rừng hoang giết chết vì ghen tị cùng với sự xuất sắc giang vào đi săn của chàng.
Vệ nữ (trong truyền thuyết Hy Lạp chính là nàng Aphrodite) yêu chàng và rất buồn bã vì cái chết của chàng. Khi chàng chết, Vệ nữ đã tưới rượu tiên lên máu chàng và từ đó nở ra hoa phong quỳ (anemone). Theo ngôi nhà nghiên cứu Anthony Colantuono, thì bông hoa ấy ám chỉ rằng, nàng ngủ và mơ về chàng Adonis điển trai mà nàng đang được yêu say đắm.
“Vệ nữ ngủ”, cũng như sau đó “Vệ nữ thành Urbino” (1534) đã có ảnh tận hưởng đặc biệt lớn mang đến nhiều hoạ sĩ khác trong hàng thế kỉ tiếp nối. Những người con gái khoả thân, với các dáng tọa lạc khác biệt, nhưng không đc vẽ đi theo kiểu gợi dục, sẽ đc rất rất nhiều hoạ sĩ tạo nên, từ Bronzino, Gentileschi hay là Velasquez.
Hoạ sĩ Pháp đi theo trường phái thơ mộng Ingres thì lại chọn một giải pháp tạo nên khác. Ông không miêu tả nàng Vệ nữ trong một ẩn dụ về vẻ đẹp có tính thanh cao, đẹp đẽ, lột tả vẻ đẹp của người đàn bà, mà ông vẽ một đàn bà vào đời thường, có lẽ là nữ cung tần hoặc một nàng kĩ nữ trong bức “Grande Odalisque”.
Trong khi đó, hoạ sĩ bậc thầy của phe phái Ấn tượng Manet thì tạo chấn động với bức Olympia, tạo nên một nàng kĩ nữ đang nhìn thẳng trong quý khách, giống như đang được thử thách cũng như cực kỳ tự hào về sự khêu gợi của bạn.
Trở lại cùng với bức “Vệ nữ ngủ”, lúc này một vẻ xinh khác, thánh thiện cũng như mang tính ước lệ cực kỳ những. Đó là giải pháp mà những hoạ sĩ thời Phục hưng sẽ vẽ các người phụ nữ.
Thời đó, người ta nhưng vẫn vẽ về Đức mẹ Maria, nhiều chủ đề về tôn giáo chi tiết mang đến Đức mẹ và Chúa Jesus rất phổ biến, nhưng phần lớn những tác phẩm khác có thương hiệu về người đàn bà đều miêu tả nhiều anh hùng vào thần thoại cổ xưa Hy Lạp cũng như La Mã cũng như các mẩu chuyện trong Kinh thánh.
Có điều, cách miêu tả về người con gái đã đặc biệt khác thời Trung Cổ, bởi vào thời Phục Hưng, khi một làn sóng thẩm mỹ và nghệ thuật tìm tới nhiều giá trị nhân phiên bản và triết học của thời Hy Lạp cổ đại ra mắt, người ta tiến hành ca tụng cái xinh của con người vào vẻ trần trụi của họ, giống như là cực kỳ các bức tượng khoả thân của Hy Lạp cổ sẽ biểu đạt.
Có thể bạn quan tâm: » Tranh cổ tích – Biểu trưng của chủ nghĩa thoát ly
Cùng với việc nhiều hoạ sĩ hiểu kĩ hơn về giải phẫu học khi tìm tòi cơ bắp của các xác chết cũng như tỉ lệ các quy trình cơ thể người được tôn vinh khi người ta tìm ra đc lý thuyết về sự hoàn thiện của cái đẹp, nhiều tác phẩm vẽ người trở nên xinh hơn, thiệt hơn, ở động rộng.
Riêng về người phụ nữ 500 trước kia, vào các tác phẩm như của Giorgione hoặc Tiziano, Raffaello hay Leonardo da Vinci, sự ước lệ vẫn tồn trên. Họ tôn vinh vẻ xinh của người phụ nữ xuất hiện vẻ mũm mĩm về da thịt cũng như bên cạnh gương bên xinh đẹp và hiền lành thì khung hình của nàng khoẻ mạnh. Họ coi đó là các người đàn bà lí tưởng đến việc làm mẹ, làm bà xã và là hiện nay thân của cái đẹp mang tính cuộc đời.
Bây giờ, 5 thế kỉ đã trôi qua, nhiều quan niệm về cái đẹp đã phát triển, và sẽ từng xuất hiện hoàn cảnh mốt người dây xuất hiện, nhưng xét mang lại cùng, vào như thế giới đổi thay những người phụ nữ không riêng xinh về hình thể và gương bên, xuất hiện da có thịt, khoẻ mạnh, mà còn giàu trí thức và xuất hiện tính song lập cao…
Có thể bạn quan tâm: » “Bảo tàng tan vỡ”: 1000 câu chuyện tình yêu của người bị nhiễm HIV
Xem thêm: ‘Diana sau khi tắm’ của Francois Boucher – Kiệt tác thẩm mỹ và nghệ thuật Rococo
–
MENBACK.COM
Xem thêm tại Youtube 10 Bức tranh nổi tiếng về Phụ nữ trong Lịch sử Hội họa thế giới
PDC thực hiện