14 Tháng Một, 2023
Sài Gòn thương quá, Sài Gòn ơi!
5 năm rồi tôi mới trở về Sài Gòn ’tráng lệ’. Có tiền thì có hoa, không tiền thì có lệ.
Có thể bạn quan tâm: » Từ áp lực đến thần lực
Người khóc, người cười, đi một con đường bầy sẽ thấy đủ cả. Chuyện cô vy vừa qua, làm xu hướng chổ chính giữa lý của nhiều phần cũng có nhận thức về ‘cái chết’ của chính mình nhiều hơn, nôm na là sợ chết hơn, vì thấy người ta giữa hay game thủ bè xung quanh ra đi nôn nóng quá.
Gặp lại nhì ông anh, thế hệ ngoài 50, nhưng giờ gác lại hoàn hảo hoạt động kinh doanh, chỉ duy trì các dòng tiền bị động, rồi dành hết thời gian cho phiên bản giữa và nam nữ. Mấy ổng bảo, giờ kiếm đính thêm làm gì, giờ sống nay chết mai, nên xài ít lại tý, bầy đàn thao, ăn uống tiện lợi lại, để có thời gian enjoy và nghiền ngẫm cuộc đời thêm.
Tôi hay gọi những bè đảng có nhận thức thế, là đã bắt đầu sống với ‘thân kiến’, tức là hiểu được cái thân này nó như bèo dạt mây trôi lắm, đến ngày đến tháng là thân này trả về cát bụi. Tuy nhất thời bợ, mà lại nó vẫn là phương tiện vẹn toàn để bạn bè trải đời cuộc đời này, nên hãy dùng nó vào những việc lợi mình, lợi người nhé bè đảng.
Một hướng chổ chính giữa lý khác thường, vì sợ chết, nên càng tham đắm vào việc đề nghị hơn, bởi vì nghĩ rằng, chết là hết. Tâm lý này làm cho năng lượng tham dục ở Sài gòn càng nên cô đặc hơn rất nhiều.
Anh em phải đi xa tầm 4-5 năm, ra những khu vực có véc tơ vận tốc tức thời dòng tiền chạy thủng thẳng tý mà sống, rồi sau đó trở lại Sài Gòn thì bè bạn sẽ cảm thu được sự nặng vật nài của dòng năng lượng ‘tham’ đang diễn ra như thế nào.
Chứ thỉnh thoảng chúng ta sống trong nó quá lâu rồi, nên thâm ra thành quen. Vấn đề này nó vận hành như thế nào?
Năng lượng của một thị thành, nó càng nặng về phong cách năng lượng gì thì nó sẽ mê say chính về phong cách năng lượng đó.
Sài gòn là đất có mùi ‘tiền’ đậm đặc, nên nó lôi cuốn vẹn tuyền người quen biết nào có cùng dòng năng lượng đó về đây để lập nghiệp và sinh sống.
Khi năng lượng tham dục càng tăng thì năng lượng sân ham mê cũng tăng nhanh theo, nên bè cánh thấy mọi thứ diễn ra rất gấp gáp, và dân chúng ta rất dễ sân hận với nhau bởi vì những chuyện rất bé xíu nhặt tại cái đất này.
Vừa rồi tôi có lên Đà Lạt mấy hôm, trên đây hay có cái câu, hãy thong dong như thế giới Đà Lạt. Tôi nói vui với nhân tình, chắc vì trời lạnh, nên có quẹt xe nhau thì do gió quá, nên nói vài câu nhanh rồi đi tiếp. Chứ Sài gòn nóng mưa cong queo năm, đụng xe cái là nóng máu ngay.
Thời tiết cũng là một góc cạnh chẳng thể, cơ mà cái cốt vẫn là dòng tiền hay dòng năng lượng tham dục trên đất đó vẫn còn được cân bằng, chứ chưa quá tải.
Xe máy cộng đồng dựng trên Đà Lạt không ai đụng tới, cơ mà nếu dựng khơi khơi ở Sài Gòn thì tầm 10-15 phút là đến công chuyện ngay.
Khi quả đât ta chạy đua không kịp với dòng chảy năng lượng phổ quát của thành phố, thì tâm trí sẽ rất dễ stress và túng quẫn trí thôi.
Người kẹt quá, nghĩ không tới, thì trộm cướp. Người stress quá, nghĩ không tới, thì trầm cảm, rối loàn luýnh quýnh, nặng hơn là tự bấm nút reset. Khi năng lượng tham sân cô đặc lên thì bắt buộc phải sinh ra những dòng năng lượng đối nghịch lại để cân bằng.
Các khoá Thiền, đa số học viên là dân sống tại Sài Gòn, số đông quan sát sẽ thấy rõ điều tôi đang nói.
Chạy về vùng quê, bạn thân kêu loài người ta đi Thiền thì con người ta sẽ cười và không hiểu cộng đồng nói gì, do họ có bị gì đâu cơ mà phải thiền. Mọi thứ họ làm đã thanh thoả, trọn vẹn rồi, đó là Thiền thiên nhiên hàng đầu.
Nên cốt tử của Thiền là trả bè bạn về sự thanh thản, tự nhiên, trong trắng ‘vốn có từ lúc đầu’ của bè phái.
Tôi dò giá tô phở ở vài khu vực hay ăn, thế hệ 5 năm mà tăng hơn 50%. Giá tô phở nó phản ánh khá đúng chừng độ lạm phát hiện tại.
Tôi không rõ mức tăng thu nhập trung bình của bọn có lên kịp với véc tơ vận tốc tức thời lạm phát hay không. Nếu lệch quá xa thì đây là cái game hà khắc đấy, tuy biết là nghiệp riêng của từng nhân dân, đính thêm cộng nghiệp bình thường của cả người quen biết sống trong tỉnh thành đó, mà lại nếu bầy nào đủ duyên thấy được chủ đề và điều chỉnh kịp thời, thì tôi mừng lây cho đồng minh đó.
Các bệnh dịch vụ ăn chơi giải trí ở Sài Gòn cũng rậm rạp hơn xưa, tuy sau dịch nhiều chỗ cũng gãy, mà tính ra vẫn nhiều khu vực giải trí hơn cách đây 5 năm.
Nhưng có sự thực thế này, khi cộng đồng tham gia vào dòng chảy đậm đặc mùi tiền đó thì bầy đàn phải quá tải và đuối sức, nên ngay sau đó tập thể cần đi giải trí ngay để cân bằng. Nó phong cách như đau đầu thì uống thuốc giảm đau, chứ nó không chữa tận gốc.
Giải trí, tưởng là thăng bằng, mà lại giúp cho dòng chảy nó nặng mùi hơn. Vì toàn cầu ta phải cố kiếm tiền hơn để được chấp thuận nhiều hơn. Khi tham cầu càng upgrade thì người ta ta kẹt cứng mãi trong dòng chảy đó. Kiểu quen xài 10 đồng, mà lại giờ kiếm được có 3 đồng thì trung khu nó ức chế và sân hận ngay.
Giải trí quá nhiều, thì bệnh dịch tật cũng dễ sinh hơn, tôi có dẫn nhân tình đi nhì căn bệnh viện phệ hàng đầu nhì Sài Gòn, thấy quá tải khủng khiếp. Mà cũng dễ hiểu, toàn cầu ta xài giữa này quá, bị dòng chảy này nó vắt kiệt nên bệnh dịch tật sao tránh.
Có thể bạn quan tâm: » Luyện tâm lực để vượt qua mọi áp lực cuộc sống
Các nhu cầu thăng bằng sẽ liên tục hiện ra, thể dục thể thao, spa, thẩm mỹ, các món chơi xa xỉ mới, để thế giới trợ thời giảm đau liên tục, hay tiếp lắp tý động lực để làm tiếp chạy theo dòng chảy đó. Đó là một vòng luân hồi liên tiếp mỗi ngày.
Có thể bạn quan tâm: » Tết – hãy về nhà!
Sài Gòn giờ ít cây cối quá, tỉnh thành hoá quá mức, nhà cao tầng, xe hơi và xe công nghệ nhiều hơn, nó làm cái ‘khí’ lưu thông trong thị trấn bị ngộp ngạt hẳn. Sài gòn ngày xưa chỉ được quy hoạch cho tầm 400k mọi người sống, toàn diện đẹp bởi để còn vị trí thở nữa, cây cối cũng xếp đặt đủ cho 400k đó. Giờ thì thị trấn này hơn 9 triệu dân rồi, gấp hơn tận 20 lần.
Cái khí lưu thông đó làm đầu bạn thân sẽ không có địa điểm trống nhiều, rất dễ phóng dật, cứ bước ra đường là có chuyện, nên cũng khó để bè bạn ngồi lặng lại để quan sát và suy ngẫm một cái gì đó sâu. Lo chạy kiếm cơm còn không kịp, chứ ngồi ngẫm gì nữa.
Ngày đầu tiên vừa tới Sài Gòn, tôi bán tý đô để xài, dạo bước dọc theo chợ Tân Định, phân vân sao có 2 bằng hữu thiện lành đã nhận ra, cứ đi rà rà, chắc ngại nên không dám tới gần xin chữ ký, được một lúc, thì một người chơi xuống xe áp sát tôi mà lại chưa kịp xin chữ ký và tý đô la thì game thủ đã lên xe chạy mất tiêu, tôi và game thủ ấy chỉ va chạm vật lý nhè nhẹ nhõm. Không đủ duyên.
Tôi xếp hàng, quần chúng. # ta vẫn chen ngang, chắc nó là đặc sản Sài Gòn rồi, ai cũng sợ mất phần, trước tôi sẽ trách họ mà lại giờ thì tôi thả lỏng hơn rồi, bởi vì tôi biết, trọng điểm lý ai cũng dễ bị thao túng khi sống trong dòng chảy đó.
Dù gì đi nữa, tôi vẫn yêu Sài Gòn, và thương người Sài Gòn lắm.
- Sài Gòn và Singapore trước năm 1975 thực thế sự nào?
- [Photo Journey] – Sài Gòn và những ngày lang thang