14 Tháng Một, 2023
6 Bài văn cảm nhận về tình yêu của Chí Phèo và Thị Nở trong tác phẩm “Chí Phèo” của Nam Cao
Trong “Chí Phèo” nhà văn Nam Cao không chỉ lên án xã hội phong kiến hiểm sâu, vô nhân tính, bênh vực cho cùng nỗi cực khổ tới cơ cực của thế giới dân cày nghèo cơ mà ngòi bút nhân đạo của nhà văn Nam Cao còn biểu hiện thái độ đồng cảm, trân trọng tình yêu thân những nhân dân khốn khổ dưới đáy xã hội là Chí Phèo và Thị Nở. Mời các bạn tham khảo một số bài văn cảm nhận về ái tình của hộ gia đình đôi này đã được chúng mình tổng hợp trong bài viết sau đây.
Cảm nhận về tình ái của Chí Phèo và Thị Nở bài nhất
Tác phẩm Chí Phèo của Nam Cao xưa và nay vẫn được xem là một truyện ngắn tiêu biểu, xuất sắc của văn học sáng tác theo thiên hướng hiện thực phê phán. Tác phẩm được chú tâm phá hoang ở các khía cạnh tố giác xã hội phi nhân tính, sự áp bức của cai trị cai trị, số phận loài người bị tha hoá… nhiều hơn là nhìn từ góc độ tình ái.
Toàn bộ nội dung, kết cấu item gắn liền với cuộc sống của nhân vật chính là Chí Phèo, có một cụ thể đáng chăm nom là: Các biến cố giúp cho những đổi thay Khủng Khủng, những bước ngoặt trong cuộc sống Chí Phèo rưa rứa trong kết cấu tác phẩm lại tới từ hình bóng những quần chúng đàn bà. Tuy nhiên có bóng vía đẩy Chí Phèo vào chốn tàn bạo mà lại cũng có gương mặt tuy xấu xí nhưng mà lại đưa Chí Phèo ra vị trí ánh sáng của cõi minh triết.
Có thể bạn quan tâm: » Vì sao bạn chưa tìm được tình yêu đích thực
Cuộc đời Chí Phèo bỗng nhiên chuyển hướng bởi việc tiếp xúc miễn cưỡng với bà Ba Bá Kiến, một quần chúng. # “thiếu phụ phốp pháp, má hây hây”, để từ một anh nông dân hiền lành chân chất biến thành một tên tù đọng, một tên lưu manh mất hết nhân tính, mất luôn cả tinh thần về mình lẫn tinh thần làm quả đât. Tuy nhiên, lần gặp gỡ với Thị Nở lại đem lại một hệ quả ngược, nó làm đảo lộn hoàn hảo. Chính cuộc gặp gỡ với Thị Nở chứ không phải một biến cố xã hội nào đã làm thay đổi vẹn toàn cuộc đời Chí Phèo và quyết định số mệnh của cả Chí Phèo lẫn Bá Kiến.
Chút tình cảm nghĩ chừng rất vu vơ thân Chí Phèo và Thị Nở ấy đã tác động, chi phối một cách sâu sắc tới quan hệ tình dục giữa Chí Phèo và Bá Kiến. Từ đó có thể thấy không phải ngẫu nhiên nhưng Nam Cao đã kiến tạo anh hùng Chí Phèo bắt đầu từ buổi tối ban đầu gặp Thị Nở, cái buổi tối nhưng hắn “vừa đi vừa chửi”, để rồi từ đó mối quan hệ tình dục dây mơ rễ má với Bá Kiến, những khúc, đoạn trong cuộc sống Chí Phèo như một cuốn phim quay rỗi rãi được tái hiện. Tất cả những cụ thể này có thuộc tính như một đường truyền, một lời đề dẫn hay như những hoạ tiết có thuộc tính phông nền để làm khác lại tác động của ái tình, tình nhân loại tới cuộc sống Chí qua anh hùng Thị Nở.
Một trong những dị thường hình dáng của Nam Cao là dùng những yếu tố trái khoáy, ngược nhau để miêu tả hiện thực. Tên của thành công cũng thường hàm chứa một điều trái cựa như Lang rận, Chí Phèo, Tình già… Bản thân sự sinh tồn nhếch nhác của người hùng Lang rận cùng với vẻ bề ngoài bẩn thỉu là một sự trái ngược, mâu thuẫn với nghề nghiệp, vị thế xã hội mà lại người hùng mang vác. Tất cả những đối chọi đó được thâu tóm trong một cái tên: Lang rận, và được khắc sâu hơn trong sự tương phản thân hình trạng nhếch nhác, thấp kém với đời sống tâm hồn cao đẹp. Hay trong truyện Nửa đêm, người ta phụ vương có tên là Thiên Lôi mà lại lại đặt tên con là Đức – như hai mặt của một quá trình biện chứng nhân quả…v.V.
Từ những cụ thể đó có thể hiểu tại sao Nam Cao lại lạ hoá câu chuyện tình Chí Phèo – Thị Nở như vậy. Không lãng mạn thơ mộng như các câu chuyện tình của Tự Lực Văn Đoàn, buổi tối gặp gỡ thân Chí Phèo và Thị Nở bắt đầu bằng hình ảnh Chí Phèo “vừa đi vừa chửi… chửi cái đứa đã đẻ ra Chí Phèo”, cuộc sống hắn chìm trong những cơn say.Chưa bao giờ hắn thức giấc táo để “nhớ rằng hắn có ở đời”. Tức trong hắn chỉ tồn tại không phải tinh thần nhưng mà là một khối u u mê mê, gian ác đặc quánh, vô cảm, vô thức. Ngay cả sự hiện hữu của bản thân, hắn cũng không nhận thức được, hắn chỉ kinh ngạc rồi cười ngặt nghẹo, cười rũ rượi khi phát ra đời mình dưới dạng một cái bóng trên đường trăng nhễ nhại, lệch lạc, xệch xạc.
Chính hình ảnh này hướng tới sự ẩn dụ về một dạng sinh tồn bất toàn của con người trong xã hội cũ. Con địa cầu không được sống thực là chính mình cơ mà chỉ là những cái bóng, nhưng mà cũng không được là cái bóng của chính mình mà lại là bóng của giai cấp giai cấp nên thành “cái vật xệch xạc, một cái gì đen và méo mó trên đường trăng nhễ nhại”. Với cái bóng đó, với tinh thần hiện hữu về sự lệch lạc của chính mình, Chí Phèo tới với Thị Nở. Đó là cuộc gặp gỡ thế tất là hệ quả từ nhì cuộc sống trống rỗng và bất toàn của nhị dân chúng.
Thị Nở trước khi gặp Chí Phèo vốn chỉ là một thực thể không tồn tại đường nét cá tính gì Đặc trưng nhưng còn khùng khùng dại dại, còn dung nhan là những đường nét tự nhiên, thô mộc đến mức dị hợm: Trên một khuôn mặt ngắn ngủn, có cái mũi “vừa ngắn, vừa phệ, vừa đỏ, vừa sần sùi như vỏ cam sành” và một đôi môi “cũng cố phệ cho không thua cái mũi” bên cạnh đó, lại dày và có “màu thịt trâu xám ngoách”. Toàn bộ “nhan sắc” của Thị Nở được Nam Cao tóm lại trong một nhận xét là “xấu tới ma chê quỷ hờn”. Từ nhì cuộc sống, hai giữa phận khuyết thiếu, nhì trí óc mông muội gian ác của Chí Phèo – Thị Nở, Nam Cao đã để cho họ hòa hợp lại như một sự kết hợp đầy đủ để chế tạo ra một địa cầu mới thống số 1 trong sự bừng nở trở lại của một trí não minh triết. Đó là Chí Phèo sau này gặp Thị Nở.
Với Nam Cao, ái tình không đi liền với sự lý tưởng hoá đối tượng, với sự hâm chiêu mộ sùng bái người tình nhưng bắt đầu chỉ đơn thuần là phiên bản năng. Ánh trăng trong mắt của Chí Phèo đêm gặp Thị Nở mang đầy màu sắc nhục thể, cứ “xanh rười rượi như là ướt nước”. Cây dâu tây gần bờ sông thì “giữa mềm oặt”, những tàu chuối trong vườn nhà hắn thì “nằm ngửa, ưỡn cong cong lên” đôi khi lại “giẫy lên đành đạch như là hứng tình”. Cái bóng – dấu ấn về sự hiện hữu méo mó của bạn dạng thân Chí Phèo cũng được phát hiện trong bây giờ. Hành động chiếm đoạt Thị Nở của Chí Phèo ban đầu chỉ đơn thuần là phiên bản năng mà chính trong cõi bi quan của bản năng ấy một ánh loé diệu kỳ đã bùng dậy hé mở cho ta nhìn thấy bạn dạng thể tốt đẹp của người.
Nam Cao đã vượt trước những nhà văn của thời đại ông ở vị trí không dừng lại ở những ái tình lý tưởng đơn thuần tinh thần như của Loan và Dũng trong Đoạn Tuyệt (Khái Hưng), Lan và Ngọc trong Hồn bướm mơ tiên (Khái Hưng), Thanh và Ngọc trong Dòng sông Thanh Thuỷ (Nhất Linh), mà ông đã hợp số 1 tình ái trong sự hoà hợp tinh thần và thể xác. Đó là những chi tiết làm căn cứ để khẳng định đây là mối tình chứ không đơn thuần là bản năng khi Nam Cao giữ vững biểu lộ lắp lúc Chí Phèo đau bụng và ói mửa, được Thị Nở dìu về lều… Hành động Lúc trước là bản năng đã làm sống dậy mối tình, sống dậy phần nhân tính tưởng không có hay đã chết trong con người của cả Chí Phèo lẫn Thị Nở. Ở đây có sự tái sinh, phục sinh của ý thức nhờ tình yêu và sự gắn thêm kết nhị giữa xác. Nó đã cải hóa, tái sinh Chí Phèo, ái tình cho Chí Phèo và Thị Nở ý thức về chính mình.
Trước đây, họ chỉ là nhị khối mông muội, Chí Phèo thì thâm hiểm và miên man trong vô thức và những cơn say bất tận: “Ăn trong lúc say, ngủ trong lúc say, thức dậy vẫn còn say, đập đầu rạch mặt chửi bới dọa nạt trong lúc say, uống rượu trong lúc say để rồi say nữa, say bất tận”. Vậy mà trong tình cảm với Thị Nở, Chí Phèo đã tìm thấy chính mình, nghiên cứu ra chính mình, bên cạnh đó nữa khám phá ra sự sống. Con quần chúng. # ý thức, dân chúng cảm xúc của Chí Phèo sống dậy. Lần trước nhất hắn tỉnh hẳn rượu, đó là cái tỉnh của ý thức.
Tại sao Chí Phèo “càng uống lại càng tỉnh giấc ra?”. Bởi bởi vì mối tình của hắn và Thị Nở đã làm thay đổi tâm điểm cuộc đời của hắn. Tâm điểm đó đã trượt từ cõi u minh của vô thức những những năm trước đây về với cõi thực tại, bắt Chí Phèo thừa nhận một thực tế cuộc đời đang sống sót dù có hay không tồn tại hắn. Nó định vị chổ chính giữa điểm cuộc đời của Chí Phèo từ những cơn say nghiêng ngả vào một cuộc sống chung. Chính vì thế mà hắn tỉnh, hắn đã nhìn thấy chính bản giữa mình. Thấy “bâng khuâng” rồi “lòng mơ hồ ảm đạm”rồi “nghĩ vẩn vơ”… Thị Nở cũng thế, lần trước nhất Thị lắng nghe cảm xúc của tâm hồn mình để “trằn trọc” “nghĩ ngợi” “hình dung bâng quơ” .V.V..
Những giới hạn của cuộc đời Chí Phèo như đã được phá bỏ, nó mở rộng, liên thông với cuộc đời bên ngoài. Chính ái tình đã mở thông lối về với cuộc đời của Chí Phèo, hắn cảm thu được cuộc sống bao quanh:”Tiếng chim hót ngoài kia hào hứng quá, có tiếng cười nói của những quả đât đi chợ. Anh thuyền chài gõ mái chèo đuổi cá. Những tiếng quen thuộc ấy hôm nào chả có. Nhưng bữa nay hắn mới nghe thấy… Chao ôi là u ám !”.
Tình yêu cũng ngày càng tăng đính thêm kích tấc cho cuộc sống hắn. Trước đây Chí Phèo vô cảm, vô trọng tâm, không tồn tại ý thức về chính phiên bản thân mình nhưng mà nay hắn có cả kí vãng, hiện tại và ngày mai. Đó là dĩ vãng với những kỷ niệm kính yêu đầm ấm, là mùi hương từ bát cháo hành và những chăm chút quan hoài của Thị Nở, những kỷ niệm xa xưa cũng hiện về. Hắn từng mơ đến một viễn cảnh bình an với chồng cày thuê cuốc mướn, những cặp dệt vải… hắn còn sợ già, sợ cô độc và muốn làm hòa với nhân loại, muốn làm quả đât lương thiện. Sự chuyển vị này là hệ quả thế tất bởi mối tình đem đến, nó khắc họa một cách sâu sắc bản thể bất toàn và cô độc của Chí Phèo lẫn Thị Nở Trước khi yêu và được yêu. Chính tình yêu đã bù đắp khuyết thiếu trong trung ương hồn, tái sinh một cuộc sống và làm sung túc đời sống nội tâm của anh hùng này rất nhiều.
Chính vì thức thức giấc, bởi đã được khai hóa và no đủ nhờ ái tình nên khi bị Thị Nở từ khước “và ngoay ngoáy cái mông đít ra về”, Chí Phèo thế hệ cảm giác vô vọng và cực khổ. Sức mạnh bạo của tình yêu đã đưa nhị nhân vật này tới một trọng điểm điểm tuyệt đối của cuộc sống, trong khi thực tiễn lại không như vậy, nó vẫn sống sót những định kiến xã hội không dễ buông tha cho con người nên thiên đàng tình ái, khát vọng làm mọi người của Chí rơi tõm vào hiện thực trần trụi và tan vỡ toang, buộc Chí Phèo phải đối diện với hiện thực với nỗi cực khổ, vô vọng để vùng lên cầm dao giết thịt chết Bá Kiến.Lời chì chiết của bà cô Thị Nở như là một chi tiết “giải thiêng” tình yêu của Chí Phèo. Nó thực tế, trần trụi tới bất minh. Đó là cái giá cơ mà Chí Phèo và Thị Nở phải trả để đến với nhau, những thành trì xung quanh ái tình ấy không dễ gì phá nên Chí Phèo tự kết liễu đời mình là một cách chọn lựa thích hợp nhằm chối bỏ sự thỏa hiệp, quay lại cuộc sống trước kia.
Sau những nhà cửa về tình ái của Tự Lực Văn Đoàn của chủ nghĩa lãng mạn thì Chí Phèo của Nam Cao là một nghiên cứu. Bởi Nam Cao vẫn viết về tình ái mà không phải về bạn dạng thân tình ái Chí Phèo – Thị Nở, nhưng sâu xa hơn, Nam Cao muốn hướng con người đọc đến những vấn đề ngoài mối tình. Đó là chủ đề về văn hóa, về người ta và xã hội, về bạn dạng năng và vô thức, những ý niệm về thân phận dân chúng, sự tự do thoát khỏi những ràng buộc của định kiến xã hội, khao khát làm người ta.
Chính bởi vậy vật phẩm Chí Phèo của Nam Cao không mang dáng dấp của truyện tình theo nghĩa thông thường ta vẫn hiểu, cũng không chuyển tải nội dung tình ái theo cách thường nhật mà theo một cách rất trái khoáy, rất nghịch dị mang dấu ấn riêng của Nam Cao. Nó giúp cho hiện thực cuộc sống không còn bị gò ép trong cái phạm vi phổ quát, quen thuộc trong cái nhìn của toàn cầu nhưng mà ra đời một cách bỗng nhiên ngột bất thần tạo sự sửng sốt trong cảm nhận.
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Cảm nhận về mối tình của Chí Phèo và Thị Nở bài số 2
Chí Phèo là một trong những truyện ngắn xuất sắc số 1 của văn học hiện thực Việt Nam trước cách mệnh tháng Tám. Thông qua cống phẩm, nhà văn Nam Cao không chỉ lên án xã hội phong kiến dã man, vô nhân tính, bênh vực cho cùng nỗi buồn đau tới cùng cực của loài người nông dân nghèo cơ mà ngòi bút nhân đạo của nhà văn Nam Cao còn thuyết trình thái độ đồng cảm, trân trọng tình yêu thân những loài người khốn khổ dưới đáy xã hội là Chí Phèo và Thị Nở.
Chí Phèo và Thị Nở đều là những địa cầu khốn khổ dưới đáy xã hội, họ là nạn nhân đáng thương của xã hội phong kiến thối nát, phải chịu những định kiến hà khắc. Từ khi thỏa mãn làm tay sai cho Bá Kiến, Chí Phèo từ một anh canh điền hiền lành, lương thiện đã biến thành con quỷ dữ làng Vũ Đại, quả đât đều đáng ghét, thắc thỏm, thậm chí chối bỏ quyền làm người ta của Chí Phèo. Khi Chí Phèo cất tiếng chửi, không ai trong làng Vũ Đại đáp lại hắn một phần bởi sợ bất tiện, mặt khác biệt biểu thị thái độ bài xích, phủ nhận sự tồn tại của Chí Phèo. Ngay cả khi Chí Phèo chết đi trái đất dân làng Vũ Đại cũng không có một chút đồng cảm do “ai chứ thằng Chí Phèo chết” thì vẫn không có ảnh hưởng đến cuộc đời của họ.
Thị Nở là nhân dân đàn bà xấu xí, nhà lại có mả hủi nên bị dân chúng trong làng xa lánh, lo âu, họ nhìn Thị Nở như một cái gì đó rất tởm. Hai con người khốn khổ bị cả xã hội chối bỏ ấy tuy mang những khuyết thiếu bự về mặt ngoại hình, nhân tính nhưng mà lại là mảnh ghép đầy đủ cho nhau. Chí Phèo vốn không phải đầu đề trước hết được đặt, khi được xuất bạn dạng, truyện ngắn này của Nam Cao được đặt với nhan đề “Đôi lứa xứng đôi”. Nhan đề này đã miêu tả được một phần nội dung đặc sắc của nhà cửa, đó là tình của Chí Phèo và Thị Nở. Tuy nhiên, khi xuất bạn dạng lại Nam Cao đã lựa chọn đầu đề Chí Phèo để mô tả rõ hơn tứ tưởng chủ đề của nhà cửa.
Trong một lần uống rượu say, gặp Thị Nở ngủ quên tại vườn chuối, Chí Phèo và Thị Nở đã có một đêm sống như người tình chồng, đây cũng là lần gặp gỡ trước tiên, tiền đề cho tình ái Chí Phèo, Thị Nở chớm nở. Buổi sáng hôm sau, khi tỉnh giấc cơn rượu, Chí Phèo đã bị cảm, bởi thương Chí có một mình, Thị Nở đã nấu cháo hành mang sang cho Chí giải rượu. Hành động ngỡ như khôn xiết phổ thông này lại có ý nghĩa khôn xiết tất yêu.
Bát cháo hành không chỉ biểu đạt tình thương của Thị Nở với Chí Phèo – con quỷ dữ bị cả làng xa lánh mà lại hơi ấm của bát cháo còn có cường độ kích thích người lương thiện bên trong Chí. Tình yêu của Thị Nở và Chí Phèo diễn ra thật thiên nhiên, họ nhìn thấy ở nhau những giá trị tốt đẹp cơ mà thành kiến của quần chúng. # dân làng Vũ Đại bắt buộc trông thấy. Chí thấy ở Thị Nở – người ta nàng xấu xí bị cả làng xa lánh vẻ đáng yêu rất duyên, Thị Nở lại thấy ở Chí vẻ hiền lành ngỡ như thường bao giờ có trong con quỷ dữ của làng Vũ Đại ấy.
Chí Phèo và Thị Nở tới với nhau một cách tự nhiên, tình thật như thế, họ tuy không hoàn mỹ nhưng mà lại là một nửa ấn tượng dành cho nhau. Nếu nói Thị Nở là quả đât đã kích thích phần nhân tính của Chí Phèo, đem lại những khát khao hưng phấn, khát khao sống lương thiện của một thời trai trẻ thì Chí Phèo cũng chính là con người thật lòng mến thương, trân trọng Thị như một quần chúng. # nàng phổ thông, thứ nhưng mà ngỡ như rất xa xỉ với Thị.
Chí Phèo và Thị Nở đã có một khoảng thời gian ngắn phổ biến sống hào hứng với nhau. Cũng có thể thấy cả Chí và Thị đều trân trọng đối với mối tình này, từ khi quen Thị, Chí uống ít rượu hẳn, Thị hay cười hơn mà lại theo như tiến công giá của Chí, thăng hoa đó rất duyên. Thị Nở đã mang chuyện của mình và Chí hỏi bà cô mà lại bị phản đối. Vốn tính dở hơi, lại uất ức vì những lời quở thậm tệ của bà cô, Thị Nở đã mang vừa đủ những lời mắng chửi đấy để “ném” vào mặt Chí. Thái độ của bà cô Thị Nở cũng chính là những thành kiến chặt chẽ của xã hội, Chí đã nhận ra rằng mình bắt buộc quay trở về với con đường lương thiện được nữa. Chí Phèo đã quyết định giết mổ chết Bá Kiến, dùng dao trẫm mình để xong xuôi thảm kịch không lối thoát của cuộc sống mình.
Hình ảnh Thị Nở đặt tay vào bụng khi nhìn thấy Chí Phèo chết cho nhân dân đọc một liên tưởng, phải chăng sau những ngày sống cùng Chí, một đứa trẻ đáng thương cũng đã bình ổn trong bụng của Thị. Đứa trẻ đó là kết tinh ái tình của Chí – Thị nhưng cũng chính là dấu hiệu của sự lặp lại bi kịch ở Chí Phèo con.
Nhìn vào tình yêu của Thị Nở, Chí Phèo nhân loại đọc cảm thấy được cái gì đó rất đẹp đẽ cơ mà cũng không kém phần cảm động. Hai quả đât họ bị cả xã hội quay lưng mà cũng chính họ lại là những nhân dân lương thiện, khát khao âu yếm hàng đầu.
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Cảm nhận về mối tình của Chí Phèo và Thị Nở bài số 3
Không son phấn ngà ngọc, cũng chẳng sang giàu. Thậm chí, thị Nở còn có dung mạo khiến quả đât nhìn lo lắng. Nam Cao đã dựng lên thị xấu đến mức ma chê quỷ hờn. Còn Chí Phèo cũng chẳng hơn gì khi chỉ là một thằng say rượu, trên mặt nhằng nhịt những vết rượu dài vì rạch mặt ăn vạ. Nhưng ái tình của hai toàn cầu ấy dành cho nhau lại vô cùng đáng quý. Họ đã bước vào trang văn của Nam Cao qua tòa tháp Chí Phèo với một tình yêu bất thần, duyên dáng và lẫn với tình trái đất cao quý, linh nghiệm.
Không ai có thể ngờ được rằng nhì trái đất ấy lại có thể yêu nhau. Chí không phụ vương không mẹ, cuộc đời và xã hội đưa đẩy biến Chí thành con quỷ dữ của làng Vũ Đại suốt ngày chìm trong cơn say liên hồi. Còn thị cũng ở dưới đáy của xã hội, không ai chu đáo đến bởi vì thị vừa dở hơi lại vừa xấu xí. Ấy thế mà trong đêm tối, nhị mọi người ấy đã vô tình bửa vào nhau, lắp bó với nhau và rồi mang lại cho nhau những hương vị thực thụ của tình yêu. Khi yêu nhân loại ta vẫn thường chỉ nhìn thấy những điều tốt đẹp của nhân tình. Thị cũng vậy, dẫu trước khi gặp thị, Chí là kẻ côn đồ, là tay sai của Bá Kiến đi đâm thuê chém mướn để đòi nợ. Nhưng trong bây giờ, bằng đôi mắt của mối tình, thị lại thấy Chí rất hiền. Thị còn nấu cho Chí một bát cháo hành đầy tình nghĩa, giúp Chí hạ nhiệt cơn sốt và thoát khỏi vũng bùn lầy thâm nho mà lại Chí đang vẫy vùng trong đó.
Tình của thị rất vệ sinh, vừa có tình vừa có nghĩa. Cũng có thể bởi vì thị dở hơi, không nhận thức được nhiều. Nhưng về phía Chí Phèo, rõ ràng Chí hiểu rằng thị chỉ là một toàn cầu cô gái dở hơi, xấu xí. Nhưng điều đó có tất yêu không khi trong lúc vô vọng số 1, buồn bã hàng đầu, chính nhân loại nàng dở hơi ấy đã mang đến ánh sáng cho cuộc sống Chí ? Không những là tình ái nhưng mà còn là tình nghĩa, tình toàn cầu, khiến Chí bừng tỉnh thân những cơn say dài thảm khốc. Chính ái tình ấy đã kéo Chí quay trở lại với mong ước giản dị tới thánh thiện ngày nào : có một ý trung nhân nho nhỏ, chồng cày thuê cuốc mướn, tổ ấm dệt vải thêu thùa. Cuộc sống thật bình dị nhưng rét mướt và yên ổn vui. Cũng chính tình ái của thị đã khiến Chí gắn thêm yêu đời, yêu cuộc sống khi Chí cảm chiếm được những điều bé nhỏ tí hon xung quanh mình : tiếng chim hót lăng líu, tiếng mái chèo gõ cá, tiếng thế giới đi chợ chuyện trò lao xao. Những điều ấy ngày nào cũng có nhưng tới giờ Chí mới duyệt y. Chí không muốn uống rượu nữa. Chí muốn quay đầu lại làm lại từ đầu. Chí cũng hiểu rằng mình có thể làm được điều đó và chính thị sẽ là chiếc cầu nối cho Chí.
Dù Lúc trước họ ngã vào nhau bởi vì thú vị muốn của thể xác. Nhưng sau đó, họ lại bẽn lẽn, thẹn thùng và tình tứ nhìn nhau như đôi trai gái thế hệ hẹn hò. Thị thấy thị như yêu hắn : đó là lòng yêu của một quả đât làm ơn. Nhưng cũng có cả lòng yêu của một loài người chịu ơn. Một mọi người như thị Nở càng không quên được. Cho nên thị nghĩ : mình bỏ hắn bây chừ thì cũng bạc. Dẫu sao cũng đã ăn nằm với nhau ! Ăn nằm với nhau như người thương chồng. Tiếng người tình chồng thấy ngường ngượng mà thinh thích. Đó vẫn là điều mong muốn âm thầm của người khốn nạn ấy chăng? Hay là sự khoái lạc của xác thịt đã làm nổi dậy những tính tình mà lại thị chưa bao giờ biết tới? Đến ngay cả chính tác giả cũng ngờ vực đặt ra câu hỏi đó là duyên dáng muốn của thể xác hay của ái tình đích thực? Nhưng ngay sau đó, lại diễn ra rất nhiều điều thay đổi trong trái đất Chí.
Đó nói chung không đơn thuần là sự thú vị muốn xác giết, mà sâu thẳm là tình thế giới, là tình yêu thực thụ. Bởi nếu không yêu, không thương, thị đã bỏ mặc Chí và Chí cũng không nghĩ nhiều về cuộc đời như thế. Chí nghĩ tới tình quần chúng. # nhiều hơn là ái tình. Chí ăn năn, lòng bâng khuâng và khát khao được trở lại cuộc đời yên ổn bình ngày nào. Rồi Chí nghĩ đến tuổi già cô độc. Sự cô độc còn đáng sợ hơn cả bệnh tật. Không ai bên cạnh, không địa cầu sẻ chia…
May mắn được gặp thị, thị dẫu dở hơi mà thị vẫn là quần chúng. # lương thiện. Thị khác thường hẳn với những kẻ tỉnh giấc táo, khôn ngoan trong làng. Chỉ có mình Thị còn nhìn nhận Chí là người. Hoặc Có thể thị dở hơi nên không nhận ra Chí là con quỷ dữ. Nhưng rõ ràng ngay lúc này, trước mặt thị, Chí đâu có dữ dằn gì. Ngược lại, phấn kích của Chí còn làm khuấy động vai trung phong hồn ngờ nghệch của người nữ ế chồng này. Người nổi bật thấy Thị dở, Thị xấu. Nhưng Chí lại thấy Thị có duyên và đã mắt khôn cùng. Khi nhìn nhận mọi thứ bằng sự mến yêu tâm thành, mọi thứ đều trở thành đáng quý và đáng trân trọng biết bao. Giá như thị tới với Chí sớm hơn, có nhẽ Chí đã không lấn quá sâu vào đoạn đường lầm lỗi, và có nhẽ trên khuôn mặt Chí cũng không có quá nhiều vết sẹo như thế. Nhưng cuộc sống cơ mà, dẫu Nam Cao cũng thương Chí lắm, thương người ta nông dân lắm, mà ông thiết yếu biến hóa sự thực một cách quá mức. Lòng đồng cảm của ông rất phệ lao cơ mà ông vẫn phải để nguyên sự thực của xã hội đương thời nghiệt vấp ngã. Ở đó, mọi người nông dân bị kìm kẹp, bị đồng đội áp, bị nghèo khó hóa đến mức tấn công mất nhân tính, tấn công mất tình yêu và những khát khao lương thiện tốt đẹp.
Chí cũng vậy. Dù ái tình của thị đã làm Chí đổi thay. Nhưng sự nghiệt xẻ của lòng thế giới, của trái đất bà cô ế chồng của thị đã khiến thị quay lại cự tuyệt Chí. Chí lại rơi vào tuyệt vọng, gian khổ. Chí lại uống rượu để quên đi hết mọi chuyện. Nhưng lần này, Chí càng uống càng tỉnh giấc. Và rồi Chí chọn cái chết để kết liễu cuộc đời mình, cũng là kết thúc một cuộc tình u ám, đau thương. Có quả đât nói, nếu Chí không yêu Thị, không gặp Thị, có lẽ Chí đã không chết thê thảm như vậy. Nhưng khi nhìn nhận ở góc độ thực tiễn của lòng nhân đạo, cái chết đối với Chí là điều nên làm. Bởi ta hiểu rằng, trong xã hội hiểm độc, bất nhân ấy, nếu Chí còn sống, kiên cố Chí sẽ lại là tay sai cho Bá Kiến, nối dài thêm cánh tay giết mổ loài người cho hắn. Chí sẽ là nỗi ám ảnh hồi hộp của dân làng Vũ Đại. Thà rằng lúc này Chí chết đi để được dừng lại những tội trạng đó còn hơn tiếp tục sống trong tội ác, trong dày vò.
Dù sao tình ái của Chí Phèo và thị Nở cũng vẫn là một mối tình rất đẹp. Tình yêu ấy chẳng những là sự ngẫu nhiên, mà còn là tình quả đât thiêng liêng, cao thâm. Đến một loài người dở hơi như thị còn có tình có nghĩa, huống chi những trái đất Đặc trưng thức giấc táo, khôn ngoan ? Tình yêu trong xã hội hiện giờ cũng vậy, ngoài yêu hãy biết thương, biết trân trọng nhau, biết cùng nhau cố gắng hướng đến những điều tốt đẹp. Nhà văn Nam Cao đã dựng lên một cuộc thực tâm đẹp, thật ý nghĩa.
cũng có thể loài người trong cuộc khiến quần chúng. # ta bật cười mỗi khi nhắc đến, nhưng mà chính tình yêu của họ lại là bài học thâm thúy cho toàn cầu giữa cuộc sống đầy mánh khoé, tính toán. Rằng khi yêu hãy yêu thật lòng, hãy nghĩ đến những điều tốt đẹp, hãy bỏ lỡ cho nhau, cảm thông san sớt lẫn nhau. Như Chí không hề chú ý tới tính nết dở hơi và “vẻ đẹp trời cho” của thị, hay chính thị cũng chẳng thù ghét một mọi người cánh mày râu không cha không mẹ, lại chuyên rạch mặt ăn vạ…
Họ đã bù đắp cho nhau, khiến cho một tình yêu thật đáng ngưỡng tuyển mộ. Dù sau đó cuộc tình vỡ vạc nhưng đó là bởi vì thời thế, bởi xã hội. Vì thế, mối tình ấy vẫn rất đáng trân trọng và tụng ca.
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Cảm nhận về tình ái của Chí Phèo và Thị Nở bài số 4
Tình yêu là một luật pháp Đặc biệt và khá phức tạp của cuộc đời con người, là đề tài dị biệt, đắm say, không hề vơi cạn của văn học nhân mẫu mã. Chính bởi vì vậy trong văn chương, ái tình là đề tài liên tục đam mê sự duyệt y của giới sáng tác, nghiên cứu, phê bình. Khuôn mặt của mối tình tuỳ vào quan điểm thẩm mỹ, văn hoá, xã hội của từng thời kỳ, của từng tác giả mà có những dạng tồn tại khác lại nhau. Tác phẩm Chí Phèo của Nam Cao xưa và nay vẫn được xem là một truyện ngắn tiêu biểu, xuất sắc của văn học sáng tác theo xu hướng hiện thực phê phán. Tác phẩm được săn sóc phá hoang ở các khía cạnh cáo giác xã hội phi nhân tính, sự áp bức của thống trị ách thống trị, số phận địa cầu bị tha hoá… nhiều hơn là nhìn từ góc độ mối tình.
Toàn bộ nội dung, kết cấu công trình thêm liền với cuộc đời của hero chính là Chí Phèo, có một chi tiết đáng để mắt tới là: các biến cố khiến cho những đổi thay bự mập, những bước ngoặt trong cuộc đời rưa rứa trong kết cấu thành công lại tới từ hình bóng những loài người bạn nữ. Tuy nhiên có bóng vía đẩy Chí Phèo vào chốn khuất tất những cũng có gương mặt tuy xấu xí cơ mà lại đưa hắn ra nơi ánh sáng của cõi minh triết. Cuộc đời Chí Phèo thốt nhiên nhiên chuyển hướng do việc tiếp xúc miễn cưỡng với bà Ba Bá Kiến, một người ta “cô bé phốp pháp, má hây hây”, để từ một anh dân cày hiền lành chất phác trở thành một tên tù túng, một tên lưu manh mất hết nhân tính, mất luôn cả ý thức về mình lẫn tinh thần làm dân chúng. Tuy nhiên, lần gặp gỡ với Thị Nở lại đem lại một hệ quả ngược, nó làm đảo lộn nguyên lành.
Chính cuộc gặp gỡ với Thị Nở chứ không phải một biến cố xã hội nào đã làm thay đổi toàn diện cuộc đời Chí và quyết định số mệnh của cả Chí Phèo lẫn Bá Kiến. Chút tình cảm nghĩ chừng rất vu vơ thân Chí Phèo và Thị Nở ấy đã tác động, chi phối một cách sâu sắc tới quan hệ thân Chí Phèo và Bá Kiến. Từ đó có thể thấy không phải tình cờ mà lại Nam Cao đã xuất bản hero Chí Phèo bắt đầu từ buổi tối Trước khi gặp Thị Nở, cái buổi tối cơ mà hắn “vừa đi vừa chửi”, để rồi từ đó mối tình dục dây mơ rễ má với Bá Kiến, những khúc, đoạn trong cuộc đời Chí như một cuốn phim quay rảnh rang được tái hiện.
Tất cả những chi tiết này có tính chất như một đường truyền, một lời đề dẫn hay như những hoạ tiết có tính chất phông nền để làm dị thường tác động của ái tình, tình người tới cuộc đời Chí qua nhân vật Thị Nở. Một trong những Đặc trưng kiểu dáng của Nam Cao là sài những yếu tố trái khoáy, ngược nhau để mô tả hiện thực. Tên của sản phẩm cũng thường hàm chứa một điều trái cựa như Lang rận, Chí Phèo, Tình già… Bản thân sự sinh tồn nhếch nhác của anh hùng Lang rận cùng với vẻ bề ngoài bẩn thỉu là một sự trái ngược, mâu thuẫn với nghề nghiệp, vị thế xã hội cơ mà anh hùng mang vác.
Tất cả những đối lập đó được thâu tóm trong một cái tên: Lang rận, và được khắc sâu hơn trong sự tương phản giữa kiểu dáng nhếch nhác, thấp kém với đời sống trung ương hồn cao đẹp. Hay trong truyện Nửa đêm, nhân loại phụ vương có tên là Thiên Lôi nhưng mà lại đặt tên con là Đức – như hai mặt của một quy trình biện chứng nhân quả…v.V. Từ những cụ thể đó có thể hiểu tại sao Nam Cao lại lạ hoá câu chuyện tình Chí Phèo – Thị Nở như vậy. Không lãng mạn thơ mộng như các câu chuyện tình của Tự Lực Văn Đoàn, buổi tối gặp gỡ thân Chí Phèo và Thị Nở bắt đầu bằng hình ảnh hắn “vừa đi vừa chửi… chửi cái đứa đã đẻ ra hắn”, cuộc sống hắn chìm trong những cơn say.
Chưa bao giờ hắn tỉnh giấc táo để “nhớ rằng hắn có ở đời”. Tức trong hắn chỉ tồn tại không phải ý thức mà là một khối u u mê mê, bất minh đặc quánh, vô cảm, vô thức. Ngay cả sự hiện hữu của bạn dạng giữa, hắn cũng không nhận thức được, hắn chỉ sửng sốt rồi cười ngặt nghẹo, cười rã rượi khi phát hiện ra mình dưới dạng một cái bóng trên đường trăng nhễ nhại, lệch lạc, xệch xạc. Chính hình ảnh này hướng tới sự ẩn dụ về một dạng tồn tại bất toàn của mọi người trong xã hội cũ. Con mọi người không được sống thực là chính mình cơ mà chỉ là những cái bóng, nhưng mà cũng không được là cái bóng của chính mình nhưng là bóng của ách thống trị giai cấp nên thành “cái vật xệch xạc, một cái gì đen và sai lệch trên đường trăng nhễ nhại”.
Với cái bóng đó, với tinh thần hiện hữu về sự lệch lạc của chính mình, Chí Phèo đến với Thị Nở. Đó là cuộc gặp gỡ thế tất là hệ quả từ nhì cuộc sống trống rỗng và bất toàn của nhì quần chúng. Thị Nở ban đầu gặp Chí Phèo vốn chỉ là một thực thể không có đường nét cá tính gì dị thường nhưng mà còn khùng khùng dại dại, còn dung nhan là những đường nét tự nhiên, thô mộc đến mức dị hợm: trên một khuôn mặt ngắn ngủn, có cái mũi “vừa ngắn, vừa bự, vừa đỏ, vừa sần sùi như vỏ cam sành” và một vài môi “cũng cố mập cho không thua cái mũi” hơn thế, lại dày và có “màu thịt trâu xám ngoách”. Toàn bộ “nhan sắc” của Thị Nở được Nam Cao tóm lại trong một nhận xét là “xấu tới ma chê quỷ hờn”.
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Cảm nhận về mối tình của Chí Phèo và Thị Nở bài số 5
Không hiểu sao khi đọc “Chí Phèo” của Nam Cao tôi luôn luôn mường tượng ra một con đường in bóng hình những bước chân loạng choạng, ngật ngưỡng đầy căm uất của một Chí Phèo say – thức giấc. Và trên con đường – hành trình đời đầy nỗi đau và thảm kịch ấy, những giây phút vui mắt, những cử chỉ mến yêu mà Chí được hưởng thật thảng hoặc muộn. Song dù chỉ là một giọt nước giữa sa mạc đời mênh mang của Chí thì bát cháo hành của thị Nở vẫn làm tròn nhiệm vụ của một nguồn nước mát lành góp phần thức thức giấc, hồi sinh trung ương hồn Chí sau bao tháng năm đọa đày trong kiếp quỷ dữ. Cùng với những ám ảnh về bi kịch nhân sinh của nhân loại, hương cháo hành thoang thoảng trong “Chí Phèo” mãi mãi còn vương vấn trong hồn người ta đọc như một biểu tượng của tình cảm nhân đạo thâm thúy, đậm đà trong siêu phẩm này.
Hình ảnh “bát cháo hành” cơ mà người hùng thị Nở mang cho Chí Phèo trong truyện lắp liền với ái tình “vợ xứng đôi” Chí Phèo – thị Nở. Trước khi gặp thị, Chí đã từng là một loài người nông dân lương thiện, hiền lành như cục đất. Con người ấy dù có tuổi thơ bất hạnh, bị chuyên tay như một món hàng mà vẫn giữ trọn những vẻ đẹp trung ương hồn cao tay, linh nghiệm của một đời lương thiện, biết phải trái, đúng sai, biết tự trọng. Nhưng bàn tay của bọn cường hào phong kiến (mà lại đại diện là Bá Kiến) và cái nhà giam thực dân không cho địa cầu ấy sống đời lương thiện.
Chúng hùa với nhau, tước đi cả nhân hình, nhân tính của địa cầu nông dân lương thiện, để biến anh Chí thành thằng Chí Phèo, biến anh canh điền hiền lành, cần cù thành kẻ lưu manh có mỗi một nghề là rạch mặt ăn vạ. Sau 7, 8 năm đi khỏi làng Vũ Đại, Chí Phèo hồi hương trong hoàn cảnh vô sản. Sự hiện hữu của Chí Phèo ở làng Vũ Đại là một con số “không” tròn trịa, không nhà không cửa, không người chơi bè toàn cầu giữa, không một tấc đất cắm dùi, không được thừa nhận là một nhân dân. Đó là cái thảm kịch gian nan của quả đât đơn nhất đi thân đồng phong cách. Chí chửi mong chiếm được sự hồi đáp – dù là sự hồi đáp thấp hèn số 1 mà lại cũng không có.
Chẳng ai cho Chí chút quan trung ương, không ai coi hắn là dân chúng. Hắn chửi vào khoảng không mênh mang của sự vô tình, nóng sốt. Hắn chửi thì tai gần mồm đấy, hắn lại nghe. Chỉ còn một thằng say rượu cùng ba con chó dữ. Còn gì thê thảm hơn giữa phận của mọi người ấy – thân phận của người ta – vật. Cái lần trước hết ra tù nhân rồi đến nhà Bá Kiến chửi đổng, chừng như Chí Phèo đã lờ mờ nhận ra tình địch đã dìm mình xuống vũng bùn tha hóa. Nhưng ở cái mảnh đất “quần ngư tranh thực” này, trước một Bá Kiến gian hùng, “khôn róc đời”, Chí Phèo thật thảm hại biết bao. Chí chẳng những không trả thù được nhưng mà còn biến thành tay sai đắc lực cho Bá Kiến – quân địch của mình, tiếp liền đời Năm Thọ, Binh Chức. Từ đó, Chí Phèo trượt dài trên con dốc tha hóa, xuống đáy vực của nó để thành “con quỷ dữ của làng Vũ Đại”.
Người ta tránh hắn, sợ hắn do hắn làm bao nhiều việc cướp bóc, đốt phá, làm chảy máu và nước mắt của bao mọi người lương thiện. Hắn làm vẹn tuyền những việc ấy trong cơn say miên man, bất tận, tới nỗi chính hắn lừng chừng về chính bản thân mình. Gương mặt quỷ dữ, hành động tác quái theo dạng hình quỷ dữ của Chí đã khiến đoạn đường trở về của Chí cụt lối. Cánh cửa của xã hội lương thiện đã đóng sa sầm trước mặt hắn khi hắn hồi hương thì đến nay nó được chèn cài kỹ càng, lặng ỉm như một khối băng. Chí hiện diện như một bóng hình hắc ám đi bên lề cuộc đời của làng Vũ Đại.
Thế nhưng mà, phía cuối đường hầm vẫn còn chút ánh sáng le lói để Chí kì vọng. Trong cái làng Vũ Đại ấy vẫn còn một quần chúng nhìn tới Chí, không sợ Chí Phèo và luôn đi qua vườn nhà hắn để kín nước. Đó là một mọi người người vợ khốn nạn, gieo neo, chịu nhiều thiệt thòi – thị Nở. Chao ôi! Sao Nam Cao lại sài những lời văn lãnh đạm đến man di, mỉa mai để tả con người nàng khốn khổ ấy? Đã mang một dung nhan “xấu ma chê quỷ hờn”, Thị lại còn dở hơi “ngơ ngẩn như những loài người đần trong cổ tích”, mà thị lại còn nghèo nếu trái lại thì ít số 1 có một quần chúng. # nam nhi khổ đau. Chưa hết, thị Nở còn có dòng giống mả hủi nên quần chúng. # ta vẫn “tránh thị như tránh một con vật rất tởm”. Ngoài 30 tuổi thị vẫn chưa lấy chồng trong khi ở cái làng Vũ Đại trái đất ta kết người chơi từ lúc lên tám, lên chín, có con từ lúc 15, không đợi tới năm hai mươi đẻ đứa con thứ nhất. Trong tình hình đó ta có thể nói quách thị không tồn tại chồng.
Ông trời đôi khi run không may, thương nhân dân nhưng mà thực thụ ở trường hợp Chí Phèo – thị Nở này ta có thể nói ông thương hay ông man di, gây nghịch cảnh ngang trái? Trách trời chi cho xa, trách nhà văn Nam Cao sao không tác thành cho tình yêu “lứa đôi xứng đôi” ấy? Song làm sao mà lại tác hợp được, ai cho phép họ đến với nhau. Cả một xã hội với bao định kiến không cho họ tới với nhau, không cho họ hạnh phúc hoàn toản. Đọc kỹ, ngẫm ở chiều sâu văn bạn dạng sản phẩm, ta mới thấy Nam Cao thương con người! Nếu không có ngòi bút của ông thì những kẻ tha hóa như Chí Phèo, những toàn cầu chị em cùng khốn như thị Nở chẳng bao giờ được biết tới đôi chút hưng phấn của yêu thương, của tình ái.
Họ đã gặp nhau trong một đêm gió mát, rười rượi ánh trăng ở vườn chuối cạnh bờ sông nhưng những tàu chuối bị gió bay lại “giẫy lên đành đạch như là hứng tình”. Khung cảnh lãng mạn đang tác hợp cho họ. Chí Phèo uống rượu ở nhà Tự Lãng đã say từ nửa đường; thị Nở đi kín nước cũng hớ hênh tựa vào gốc chuối ngủ trong cái gió mát như quạt hầu. Hai mọi người lạ thường, hai căn số éo le đã trải qua một đêm tình lãng mạn đúng hình dáng “Chí Phèo – thị Nở”. Nhưng Nam Cao dựng lên tình ái “nhân loại – ngợm” này không phải để câu khách rẻ tiền cơ mà làm rạng ngời tình nhân dân, ái tình thương và sự chăm chú rét mướt của một trái đất thiếu phụ xấu xí ngoại hình nhưng lại có một tấm lòng quà.
Đêm tình ấy khiến thị Nở xao xuyến, suy nghĩ nhiều, khác về Chí Phèo, về trận nhỏ nhắn của Chí. Thị về nhà sau cuộc tình, khi đã dìu Chí vào nhà và trằn trọc không sao ngủ được. Thị nghĩ “thổ trận ấy thật là phải biết. Cứ gọi là bữa nay nhọc nhừ”. Và thị thấy phải cho hắn ăn một tí gì thế hệ được, “Đang bé dại thế thì chỉ ăn cháo hành. Ra được mồ hôi thìa là nhẹ nhõm nhõm thế giới ngay đó cơ mà”. “Thế là vừa sáng thị đã chạy đi tìm gạo để nấu cháo cho Chí. Hành thì nhà thị may lại còn”. Nam Cao đã trình bày chiều sâu trung ương lý hero với những rung cảm, những suy tứ tinh tế. Tâm lí của thị Nở vừa rất ngô nghê lại vừa sâu sắc. Đó là những rung động, những tình cảm thiết tha của một người ta thanh nữ, nhất là một người ta nàng đang yêu và muốn chăm bẵm cho hoàng hậu của mình.
Thị không dở hơi nhưng ta thấy thị rất lo cho Chí, lo với tình cảm của gia đình, nhân ngãi, của con người làm ơn và cũng là của toàn cầu chịu ơn. Thị nghĩ: “mình bỏ hắn hiện thời cũng bạc. Dẫu sao cũng đã ăn nằm với nhau như “đôi lứa chồng”. Tiếng “bà xã chồng” thấy ngường ngượng mà thinh thích…”. Thiên tính thiếu phụ, thiên chức của mọi người nữ giới thức dậy trong thị. Thị khao khát nụ cười, ái tình như trái đất, dù chỉ là làm tình nhân của thằng… Chí Phèo. Cho nên bát cháo hành của thị Nở đem cho Chí không chỉ là nghĩa vụ cơ mà còn là cả một tấm lòng.
Hơn vẹn nguyên những người ta đáng yêu ở làng Vũ Đại, thị có một tấm lòng kim cương, tấm lòng thật tâm và cao thâm. Trong thâm trọng điểm của thị, thị lo cho Chí, một nỗi lo thực thụ của những thế giới thân yêu dành cho nhau. Thị còn thấy thương Chí: “cái thằng liều lĩnh ấy kể ra thì đáng thương, còn gì đáng thương bằng đau bé nhỏ mà lại nằm còng queo một mình”. Đồng thời bát cháo ấy còn có lòng yêu, ái tình: “Thị thấy như yêu hắn: đó là cái lòng yêu của một người ta làm ơn. Nhưng cũng có cả lòng yêu của một nhân dân chịu ơn”.
Vì thế, thị đem cho Chí nồi cháo hành còn nóng nguyên để hắn ăn cho khỏi nhỏ nhắn. Hơn một cụ thể nghệ thuật, bát cháo hành của thị Nở đã trở thành một biểu tượng nghệ thuật, một siêu mẫu trong văn học đương đại Việt Nam. Bát cháo ấy bởi vì thị Nở nấu có thể chẳng mấy ngon nhưng mà không thể nó là tình thương, mối tình, tình người ta ấm áp. Nó là sự để mắt tới vồn vã mang theo những nỗi sốt ruột thực thụ của tấm lòng thị Nở dành cho Chí. Đặt trong quãng đời dài dặc đầy bi kịch của Chí, trong cảnh ngộ dưới đáy hiện tại của Chí, bát cháo ấy là tình người hãn hữu hoi cơ mà Chí nhận được, là nao nức ái tình muộn mằn, quý giá vô ngần cơ mà lần trước hết trong đời hắn được hưởng. Hương vị cháo hành – hương vị tình ái rạng ngời, vượt lên cảnh ngộ, lên trên mọi định kiến của xã hội. Nó mãi mãi còn thoang thoảng, lan tỏa theo suốt cuộc đời của Chí.
Một điều kì quái ở đây là Nam Cao đã thuyết trình quá tình cốt truyện trung khu lý nhân vật Thị Nở rất tinh, rất sâu theo một tiến trình, một quá trình. Bước thuyết trình trung khu lý ấy cộng hưởng cùng nghệ thuật đối chọi (giữa ngoại hình và trung tâm hồn anh hùng thị Nở) khiến mỗi nhân dân đọc cũng xúc động rưng rưng cùng hero. Hóa ra Nam Cao không thóa mạ, hay hạ thấp địa cầu bằng những nét vẽ ngoại hình trần truồng, mà lại ngược lại, ông đề cao, suy tôn thế giới. Vẻ đẹp cao thâm nhất của loài người là vẻ đẹp trung khu hồn, là tình dân chúng, là tấm lòng cừ khôi. Đó là tiêu chuẩn, là thước đo giá trị nhân dân của người. Nhìn như thế, ta sẽ thấy Thị Nở là thế giới phụ con gái đẹp hàng đầu làng Vũ Đại và đẹp hàng đầu trong văn học Việt Nam.
Nói Thị Nở đẹp không hề quá quắt bởi bát cháo hành kia đâu chỉ là tình thương, tình yêu, là sự chăm bẵm thân tình mà nó có hào kiệt diệu kỳ – cảm hóa nhân loại, thức thức giấc phần nhân dân, phần nhân tính bị vùi lấp bao lâu nay trong Chí Phèo. Nói đúng hơn là Thị Nở đã thức tỉnh Chí, cứu vớt Chí, làm hồi sinh trung khu hồn, nhân tính trong Chí. Điều đó không phải ai cũng làm được. Và như thế, ta thấy chi tiết bát cháo hành quan yếu thiếu trong thắng lợi. Nó diễn giả tình cảm, tư tưởng nhân bản thâm thúy của nhà văn Nam Cao. Ông luôn luôn đắn đo, trằn trọc về vấn đề nhân tính của loài người. Ông luôn mang trong mình niềm tin mãnh liệt vào loài người, vào phần lương thiện thiêng liêng, quý báu trong mỗi con người.
Thiên lương ấy không bao giờ bị mất đi, không một thế lực nào giết được. Nó như một thứ lửa luôn âm ỉ cháy trong trái tim của thế giới, kể cả những con người ở giữa vũng bùn lầy của sự tha hóa như Chí Phèo – không còn chút nhân hình, nhân tính nào nữa – theo cái nhìn từ bên ngoài, từ người dưng.Những dòng Nam Cao bộc lộ Chí Phèo ăn cháo hành có thể nói là những dòng văn thâm thúy, xúc động hàng đầu item. Nhìn thấy bát cháo hành “Thằng này rất quá bất ngờ. Hết kinh ngạc thì hắn thấy mắt chừng như ươn ướt. Bởi bởi vì lần này là lần thứ nhất hắn được một địa cầu con gái cho. Xưa nay, nào hắn có thấy ai tự nhiên cho cái gì…”. Chí đi từ kinh ngạc tới xúc động nghẹn ngào.
Đây là lần thứ số 1 trong đời hắn khóc sau những năm tháng bị đọa đày và cũng là lần thứ hàng đầu trong đời hắn chiếm được một thứ nhân loại ta cho, cho vô tứ, không tính toán. Hắn không phải dọa nạt hay cướp rung mà lại vẫn có được. Quan trọng, đây là lần đầu tiên trong đời Chí được một toàn cầu thanh nữ quan vai trung phong, phê duyệt, dành tình cảm cho; cũng là lần đầu tiên sau khi ra tù đọng Chí được một loài người nhìn nhận mình như một toàn cầu, đối xử với mình theo cách nhân dân dành cho nhau. Và hắn thấy thị có duyên do trong mắt kẻ si tình tổ ấm của mình bao giờ chẳng đẹp, chẳng duyên. Để rồi sau đó, Chí Phèo tỉnh, tỉnh giấc để suy bốn, chiêm nghiệm. Chí thực sự đã thức giấc rượu, đã mở mắt và ý thức được về cuộc đời sau những tháng năm say miên man, vô tận, say để lừng chừng có sự hiện hữu của mình trên cõi đời. “Hắn thấy vừa vui, vừa bi thương. Và một cái gì nữa hao hao là hối hận”.
Chí cảm nhận được tốt nhất vị thơm ngon của nồi cháo hành: “Trời ơi cháo mới thơm sao! Chỉ khói xông lên mũi cũng đủ làm quần chúng nhẹ nhàng nhõm. Hắn húp một húp và nhận ra rằng: Những con người suốt đời không ăn cháo hành chần chừ rằng cháo hành rất ngon…”. Hơi cháo hành, bàn tay coi xét và tình cảm của thị Nở đã khiến cho Chí tỉnh giấc, tỉnh để nhưng mà nhận ra mình, nhận thức về những việc mình đã làm. Hơi cháo làm Chí nhẹ nhàng quả đât, chí khỏi bé nhỏ để ân hận, hối lỗi. Hơn lúc nào, Chí cảm thấu tình cảnh thê thảm, bi hùng của mình bởi vậy hắn vừa vui lại vừa buồn. Vui do mối tình, niềm phần khởi muộn mằn, dù muộn mà đã tới; ảm đạm do giữa phận, vì cuộc đời quá loài vật của bản thân. Cháo hành rất ngon mà “vì sao mãi tới tận lúc này hắn thế hệ nếm vị mùi thơm cháo?”. Hắn hỏi rồi hắn tự trả lời: “có ai nấu cho mà lại ăn đâu? Mà còn ai nấu cho nhưng ăn nữa! Đời hắn chưa bao giờ được coi ngó do một bàn tay “nàng”.
Thê thảm quá! Bi kịch quá! Xót xa muôn phần! Một chút gì như đắng cay nghẹn lòng nữa! Chí nghĩ tới những tháng ngày nhục nhã bị bà ba nhà Bá Kiến – “con quỷ cái” cứ hay gọi hắn đấm lưng, bóp chân “mà lại lại cứ bắt bóp lên trên, trên nữa”. Hắn thấy nhục chứ vui vẻ gì. “Hai mươi tuổi nhân dân ta không là đá, cơ mà cũng không nói chung là xác thịt. Người ta không thích những cái người ta khinh …”. Rõ ràng tới đây, Chí hiện lên là một chân dung loài người chu toàn, trọn vẹn có cả kí vãng, ngày nay, có những suy nghĩ sâu xa, những trung tâm trạng phong túc, ý thức tuyệt vời về bản giữa. Người dân cày lương thiện trong Chí đang trở về sau những năm tháng dài bị đi đày xa tắp. Nhưng có ai nhận thấy đâu, họa chăng chỉ có thị Nở do thị thấy chí rất hiền, “ai dám bảo đó là cái thằng Chí Phèo vẫn đập đầu, rạch mặt mà lại đâm chém quần chúng?”
Nam Cao vốn là một nhà văn có cái nhìn đời thấu suốt, tinh sắc. Ông không dừng lại ở sự thức tỉnh giấc của Chí Phèo nhờ bát cháo hành mà ông còn đưa mọi người đọc đi xa hơn tới chân trời mơ ước, chờ đợi của Chí. Với mơ ước quá khứ sống dậy, mong ước trong hiện tại bùng cháy nấu nung chổ chính giữa can, Chí đã thực thụ hồi sinh, là một loài người tốt nhất theo đúng nghĩa của nhì chữ CON NGƯỜI viết hoa (chữ của M.Gorki).
Bát cháo húp xong, thị Nở đỡ lấy bát và múc gắn bát nữa. Hắn thấy đẫm bao nhiêu mồ hôi, những giọt mồ hôi lớn như giọt nước. Chí biết mình đã tới cái dốc bên kia của cuộc sống và chí thấy “thèm lương thiện, hắn muốn làm hòa với quần chúng. # biết bao! Thị Nở sẽ mở đường cho hắn. Thị có thể sống yên ổn ổn với hắn sao người đặc trưng cần yếu… Họ sẽ nhận lại hắn vào cái xã hội bằng vận, giữa thiện của những con người lương thiện”. Hạnh phúc chớm nở như hoa hàm tiếu và chờ đợi được nhen lên rồi bùng cháy mãnh liệt như ngọn lửa được tiếp ôxi. Chí khao khát cuộc đời lương thiện, muốn làm hòa với trái đất. Thị Nở sẽ là cầu nối, là chờ đợi, mở ra cánh cửa của mọi người lương thiện vẫn đóng yên ỉm cho Chí. Bát cháo hành của mối tình, tình quần chúng. # đã làm tươi lại, thanh lọc trung tâm hồn Chí.
Cái ước mong của Chí rất giản dị nhưng thiêng liêng, cao niên xiết bao. Nó mang tứ tưởng nhân bản thâm thúy, thế hệ mẻ của nhà văn Nam Cao. Bởi đã là dân chúng, dù kì khôi, dù tha hóa nhưng họ vẫn có quyền được sống lương thiện, vẫn không thôi ước mong, không hết sự khát thèm cuộc đời bình dị trong thăng hoa và tình yêu. Song xã hội lương thiện nhưng mà Chí Phèo thấy bằng phẳng kia không hề phẳng phiu. Nó còn bao thành kiến, bao sự cách ngăn, bao điều nghi kỵ. Tất cả đã không cho Chí một thời cơ nào trở về cuộc đời bình thường như bao người ta tầm thường.
Bị thị Nở cự tuyệt, hắn căm uất, khốn cùng tìm tới rượu. Nhưng hắn “càng uống lại càng thức giấc ra”. “Hơi rượu không sặc sụa, hắn cứ thoang thoảng thấy hơi cháo hành”. Hơi cháo hành ấy là dư ảnh của bát cháo kia có mặt lần cuối để giữ Chí lại bên bờ thức giấc, để hắn tự ngấm, tự thấm thảm kịch nhân sinh cuộc đời. Tất cả chờ đợi của Chí đã tan biến theo làn khói hành mỏng, hư ảo. Nhưng hắn bắt buộc sống như trước nữa vì hắn đã tỉnh, hắn vẫn không thôi ước mong. Chí khóc nhưng nhức trong tuyệt vọng, trong những tỳ vết tâm hồn. Những vết cứa, vết xước của tội lỗi trong tim hắn biểu lộ lên khuôn mặt quái dị của hắn vĩnh viễn quan trọng mất đi. Tất cả đưa Chí Phèo đến kết cục u ám, cùng cực khiến mọi người đọc bao năm nay vẫn thôi day ngừng trong ám ảnh về những câu nói của Chí: “Ai cho tao lương thiện? … Tao chẳng thể làm quần chúng lương thiện nữa…”
Mỗi thành tích văn học là một chỉnh thể nghệ thuật song chỉnh thể ấy chỉ có được từ sự kết liên hài hòa các yếu tố nhỏ dại hơn, thậm chí chỉ là một chi tiết. Một chi tiết đôi lúc mang sức nặng, cất chứa hoàn toàn tư tưởng, nghệ thuật của công trình, là chìa khóa thâm nghập vào con người nghệ thuật trong thành tựu. Chi tiết bát cháo hành mà anh hùng thị Nở mang cho Chí Phèo trong thành phầm “Chí Phèo” của Nam Cao thật cục bộ, mang nhiều ý nghĩa nghệ thuật sâu sắc. Nó thúc đẩy sự phát triển, thành lập bước ngoặt cho tình tiết. Đồng thời, nó cũng đầy ám gợi để khắc họa sắc nét, tinh tế người vai trung phong hồn, tình tiết vai trung phong trạng phú quý, rối rắm của các anh hùng. Từ đó, cụ thể làm bật nổi tính cách và thảm kịch của các anh hùng ấy như những hồi chuông gióng giả, vang vọng đầy ám ảnh về địa cầu.
Bát cháo hành của thị Nở có thể không thể vui sướng, thơm tho như chính toàn cầu anh hùng mà nó là bát cháo của ái tình thương, của tình loài người rét mướt, của tình cảm nhân đạo sâu sắc và mối quan tâm thường trực mà lại nhà văn Nam Cao dành cho người, hàng đầu là loài người có số mệnh thảm kịch. Chính cái bé nhoi, bình dị ấy là một trong những nhân tố không thể thành lập nên tầm vóc kinh điển cho tuyệt bút “Chí Phèo”.
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Cảm nhận về tình yêu của Chí Phèo và Thị Nở bài số 6
Tình yêu là một đề tài nhưng có lẽ dù có đo đếm tới hết chiều dài của thời gian dân chúng ta cũng bắt buộc phá hoang được cho đến cùng kiệt. Trong văn chương, ái tình là đề tài chiếm được rất nhiều tình cảm của giới sáng tác qua nhiều thời đoạn. Và tác giải Nam Cao cũng hướng ngòi út của mình vào ái tình. Trong thắng lợi Chí Phèo ông không lý tưởng hóa ái tình bằng sự lãng mạn, thơ mộng và thi vị nhưng mà ông tụ họp ngòi bút vào diễn tả mối tình trung thực.
Chí Phèo xưa và nay vẫn được xem là một truyện ngắn khắc họa trọng điểm lý hero một cách xuất sắc. Tác phẩm được chú tâm khai hoang ở các khía cạnh tố giác xã hội phi nhân tính, sự áp bức của cai trị giai cấp lên số mệnh quần chúng. # khiến địa cầu bị tha hoá… và kì cục tác giả cũng đặt anh hùng dưới góc độ mối tình, để thấy rõ hơn khao khát được yêu và muốn yêu của quần chúng. #.
Chí Phèo vốn là một thanh niên hiền lành, lương thiện mà đã bị bè cánh cường hào ở làng Vũ Đại đẩy vào bước đường cùng nên đã trở nên một con quỷ dữ bị tha hóa cả về nhân tính. Tất cả dân làng Vũ Đại quay lưng với hắn, thế giới ta không còn nhớ tới một Chí hiền lành nữa nhưng trong trung ương trí họ, Chí ngay hiện tại chỉ là một kẻ rạch mặt ăn vạ với đầy những vết sẹo dọc ngang gần giống như mặt thú dữ của hắn, họ sợ con quỷ trong chổ chính giữa hồn hắn. Đau đớn về thể xác, bị phá nát về vai trung phong hồn, Chí khổ sở với những vết sẹo trong trái tim, những vết sẹo đã ăn sâu, để mục rữa chổ chính giữa hồn sau những tiếng rên rỉ rồi chửi đời, chửi người ta.
Nhưng đi sâu vào thảm kịch Chí Phèo, Nam Cao nhận ra vẻ đẹp ẩn chứa trong sâu thẳm trung tâm hồn hắn. Chí Phèo bị hủy diệt phẩm giá cơ mà trong trọng tâm hồn thâm nho vẫn le lói một tẹo ánh sáng của mối tình với mong muốn khát khao làm địa cầu. Và rồi, Nam Cao có nhẽ cũng muốn dành cho Chí một món quà. Mối tình thốt nhiên với Thị Nở đã làm hồi sinh Chí Phèo, khiêu gợi lương tri và khát vọng làm người của hắn. Lần trước hết trong đời, hắn sợ đơn thân và hắn muốn khóc khi nhận bát cháo hành từ tay Thị Nở. Lần trước hết sau bao nhiêu năm, những tiếng động quen thuộc của cuộc sống vọng tới tai hắn và ngân vang trong lòng hắn, khiến hắn càng thèm được sản xuất một quả đât thường ngày như bao dân chúng nổi bật và khấp khởi hi vọng Thị Nở sẽ mở đường cho hắn.
Chưa bao giờ hắn tỉnh táo để “nhớ rằng hắn có ở đời” ấy vậy mà khi gặp Thị Nở. Chí Phèo từ một kẻ vô cảm, vô tâm, không có tinh thần về chính phiên bản giữa mình đã biết tới những kỷ niệm âu yếm đầm ấm với mùi hương từ bát cháo hành và những duyệt y thân thiết của Thị Nở. Rồi hắn nhớ, hắn từng mơ tới một viễn cảnh không nguy hiểm với chồng cày thuê cuốc mướn, vợ dệt vải… hắn còn sợ già, sợ cô độc và muốn làm hòa với loài người, muốn làm quần chúng. # lương thiện. Có cái gì đó thiếu thiếu khi Chí thức giấc dậy, Chí muốn được sống. Và có lẽ, Chí muốn được yêu…. Sự chuyển biến trong trọng tâm lý này là bởi ái tình mang đến. Chính mối tình đã bù đắp khiếm khuyết trong trung ương hồn, tái sinh một cuộc đời và làm phong túc đời sống nội trọng điểm của Chí.
Có thể thấy Chí Phèo của Nam Cao không chỉ tiện dung là tình yêu thuần túy, mà tác giả còn muốn truyền đạt một vấn đề xa hơn tình ái. “Đó là chủ đề về văn hóa, về thế giới và xã hội, về bản năng và vô thức, những ý niệm về thân phận quần chúng. #, sự tự do thoát khỏi những buộc ràng của thành kiến xã hội, khao khát làm quần chúng.”
Có thể bạn quan tâm: » [18+] Tâm sự của một cô nàng nghiện tình dục
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Đăng bởi: Trần Trà Mi
Có thể bạn quan tâm: » Không còn yêu nhau thì quay lại với nhau để làm gì?
Từ khoá: 6 Bài văn cảm nhận về tình ái của Chí Phèo và Thị Nở trong thành quả “Chí Phèo” của Nam Cao
Xem lắp tại Youtube Cảm nhận về Tình Yêu của Chí Phèo và Thị Nở trong truyện Chí Phèo của Nam Cao – MỘT TÌNH YÊU ĐẸP
🔰 🔰 🔰 Link tải 14 MẪU THAM KHẢO về Đề bài: Cảm nhận về tình yêu của Chí Phèo và Thị Nở.
🔰 Link:
🔴 Bonus:
*Soạn bài Phần 1: Tác giả.
*Soạn bài Phần 2: Tác phẩm.
*Nội dung văn bản – Khái quát tác giả, tác phẩm – Đọc hiểu văn bản – Sơ đồ tư duy.
*Tóm tắt (20 mẫu).
*Đề kiểm tra trắc nghiệm (30 câu).
*Dàn ý phân tích (chi tiết – ngắn gọn).
*Ý nghĩa nhan đề tác phẩm Chí Phèo (8 mẫu).
*Đề 1: Phân tích truyện ngắn Chí Phèo của Nam Cao (15 mẫu).
*Đề 2: Phân tích nhân vật Chí Phèo (15 mẫu).
*Đề 3: Phân tích nhân vật Thị Nở trong truyện ngắn Chí Phèo (12 mẫu).
*Đề 4: Phân tích nhân vật Bá Kiến trong truyện ngắn Chí Phèo (6 mẫu).
*Đề 5: Phân tích hình ảnh làng Vũ Đại trong truyện Chí Phèo (4 mẫu).
🔴 Bonus:
*Đề 6: Phân tích quá trình tha hóa của Chí Phèo (15 mẫu).
*Đề 7: Phân tích quá trình hồi sinh của Chí Phèo từ khi gặp Thị Nở (12 mẫu).
*Đề 8: Phân tích tiếng chửi của Chí Phèo (10 mẫu).
*Đề 9: Phân tích ba lần Chí Phèo đến nhà Bá Kiến (7 mẫu).
*Đề 10: Phân tích tấn bi kịch bị cự tuyệt quyền làm người của Chí Phèo (12 mẫu).
*Đề 11: Phân tích hình ảnh cái lò gạch cũ trong truyện Chí Phèo (5 mẫu).
*Đề 13: Cảm nhận về câu nói của bà cô Thị Nở trong truyện Chí Phèo (3 mẫu).
*Đề 14: Ý nghĩa bát cháo hành trong tác phẩm Chí Phèo của Nam Cao (15 mẫu).
*Đề 15: Ý nghĩa cái chết của hai nhân vật Chí Phèo và Bá Kiến (5 mẫu).
*Đề 16: Cảm nhận về hình ảnh giọt nước mắt của Chí Phèo (5 mẫu).
*Đề 17: Giá trị nội dung và nghệ thuật trong Chí Phèo (5 mẫu).
*Đề 18: Phân tích giá trị hiện thực và giá trị nhân đạo trong truyện Chí Phèo (7 mẫu).
*Đề 19: Phân tích nhân vật Chí Phèo từ khi ra tù đến khi gặp Thị Nở và lúc tự sát (3 mẫu).
*Đề 20: Chí Phèo và những “lần đầu tiên” với Thị Nở.
*Đề 21: So sánh hình tượng nhân vật Tràng và nhân vật Chí Phèo (3 mẫu).
*Đề 22: So sánh sự thức tỉnh của nhân vật Mị và nhân vật Chí Phèo (6 mẫu).
*Đề 23: Phân tích hình ảnh tiếng chim hót trong Chí Phèo và tiếng sáo thổi trong Vợ chồng A Phủ (2 mẫu).
*Đề 24: So sánh hình ảnh bát cháo hành trong Chí Phèo và cháo cám trong Vợ nhặt (3 mẫu).
——-
✔️ Bản quyền thuộc về Văn Hay TV ©️
⛔️ Copyright by Văn Hay TV ©️
⛔️ Do not Reup
#Chipheo #thino #namcao #chipheocuanamcao #chipheothino #bakien #VănHayTV #VanHayTV #NgữVăn11 #NguVan11 #VănMẫu #VanMau #Hoconline #Hocvanonline #vanhoc #hocvan #soanvan11 #hoconlinecogivui #onthi #onthihocky #soanvan11ngannhat