25 Tháng mười, 2022

Vì anh mãi là người đàn ông của đời em

Rate this post



Người ta bảo nếu như muốn phát triển một con người thì hãy cho người ta một tình cảm mãnh liệt. Và cuộc sống của mình đã hiện đại Tính từ lúc ngày tôi chạm mặt em.

vi anh mai la nguoi dan ong cua doi em

Vì anh mãi là người con trai của đời em

Tôi hai mươi tuổi, học trường ĐH hợp lý toàn cầu và nhân văn thủ đô, khoa báo chí. Người ta bảo tôi là người xuất hiện bề ngoài lạnh lùng nhưng xuất hiện trái tìm nồng ấm. Những thằng con trai vào lớp thường xa lánh tôi, còn các cô nàng lại thường bị thu hút vì vẻ mặt xinh trai và lãnh đạm đó. Còn tôi nhưng vẫn như thường ngày, lên lớp, đọc sách, bàng quang với mọi thế sự sự sống.

Có thể bạn quan tâm: » Thành phố giờ tan tầm và những hạnh phúc vụng trộm

Mục tiêu của tớ là trở nên một ngôi nhà biên tập của một tờ báo lừng danh, chính vì thế từ hồi cấp hai, tôi sẽ có sở thích mua rất những loại tờ báo chí, nhằm đọc và nghiên cứu cách bọn họ dẫn đến nhiều bài báo phân tích tuyệt vời những điều đó. Câu chuyện có lẽ nó cũng chỉ nhạt nhẽo giống như lời tôi kể mang đến các du khách vậy hay là một ngày cô ấy xuất hiện.

Người ta bảo nếu như muốn phát triển một con người thì hãy đến người ta một tình thương mãnh liệt. Và sự sống của tớ sẽ thay đổi kể từ ngày tôi chạm mặt em. Em, một cô gái hiền lành các cũng đặc biệt tinh nghịch, người ta thường bảo em khi là cô nàng đợt hè. Nơi nào có em, mọi thứ phát triển thành náo nhiệt, hoạt náo. Và đúng giống như con người em, em là sinh viên khoa Quan hệ quần chúng.

Có lẽ tôi một anh chàng mùa đông, sao có thể gặp mặt một cô bé mùa hè cơ chứ nếu như chưa xuất hiện một ngày mua xuân định mệnh. Hôm đó, như thường ngày, tôi đang ngồi vào khuôn viên trường, cặm cụi viết bài cho một tờ báo SV nhưng mà ngồi mãi tôi không thể có một thiết kế gì cho bài luận của bạn. Tôi im thin thít, vò đầu bứt tai nhưng một chữ nhưng vẫn chưa thể nặn ra. Tôi ngồi đó, bần thần không biết xung quang đang được diễn ra điều gì cả.

Chỉ khi nhìn mặt hàng ghế đá sát bên, tôi nhìn thấy một cô gái. Cô ấy ngồi đó, đang khóc nức nở. Nước mắt lăn dài tại hai hàng má. Những giọt nước mắt vào suốt cứ rơi nhỏ giọt xuống bên dưới đất, thấm nhòa các mảng bê tông trên sân trường. Cô ấy thường xuyên ngắm vào điện thoại, nhắn tin mang đến một ai đó. Dường giống như người đó không hề phàn hổi lại. Cô ấy lại cầm chiếc điện thoại lên và bấm gọi, hết cuộc gọi này mang lại cuộc gọi khác nhưng không được hồi âm.

Cô ấy tiếp tục khóc, nước mắt nhạt nhòa bắt đầu thấm ước không riêng hàng ghế mà còn lan ra cả chiếc áo dài cô đang mặc. Tôi ngồi đó, lặng yên ngắm cô ấy. Thực sự, ngay từ lần mới nhất tôi chạm chán cô ấy ở phòng học, tôi sẽ đúng là bị cô ấy khiến cho lôi cuốn. Có lẽ không chỉ tôi, mà rất nhiều anh chàng khác cũng xuất hiện cảm giác như vậy. Khuôn mặt như thiên thần cùng với song môi trực tiếp cười. Một cô gái thông minh, đậm chất cá tính nhưng lại nhân hậu đủ đoạt được tất cả một trái tim người nam nhi nào. Tôi sẽ lưu ý cô ấy cũng như trực tiếp tìm giải pháp đăng ký nhiều môn học, và trực tiếp tìm tòi một thời điểm để chạm mặt gỡ nhưng bất thành.

tinh-yeu

Tôi, chàng trai mùa đông, trực tiếp lãnh đạm với vẻ bề bên cạnh nhưng trái tim này sẽ loạn nhịp cùng với cô ấy. Nhưng có lẽ là những rung cảm đầu đời nên suốt mấy tháng trời, tôi vẫn chưa thể tài nào tạo nên tình cảm đó. Và nó chỉ đc chôn dấu vào tâm trí của mình. Một tình thương đơn phương.

Và đây, tôi đang được tận mắt chứng kiến một cô gái tôi thầm yêu, đang được khóc. Trái tim tôi lại loạn nhịp, các dòng cảm hứng dâng tràn vào tâm trí tôi, tôi không biết mình phải khiến gì cơ hội này. Chợt nhớ dường như hôm nay mình xuất hiện mang một cái khăn mùi xoa đang được định mua tặng kèm mẹ. Tôi mở túi ra, tháo chiếc hộp quà, lấy chiếc khăn.

Tôi cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, hít một hơi thiệt sâu, vùng lên, tiến lại ngay gần kề cô ấy. Cô ấy nhưng vẫn ngồi đó khóc cũng như chưa hề biết một chàng trai như tôi tiến mang đến lân cận.

Ngay cơ hội này, tôi sẽ sống mặt tiền cô ấy, cầm chiếc khăn trong tay, hít một hơi thiệt sâu cũng như nói:

– Lan, cậu cầm lấy mà sử dụng.

Lan dứt khóc, cô ấy ngắm tôi giống như một sinh thái lạ ngoài hành tinh. Cô ấy bất ngờ vì sự có của tớ.

– Cảm ơn. Cô ấy nói cảm ơn và cầm chiếc khăn lau gọn các giọt nước mắt đang được lăn dài tại hài hàng má trắng hồng.

Cô ấy vùng dậy cũng như chạy gọn về phía giảng con đường, nhằm lại tôi một mình đứng bơ vơ bên cạnh chiếc ghế đá.
Kể từ thời điểm ngày hôm đó, tôi chưa nhìn thấy cô ấy đến lớp. Tôi xuất hiện hỏi một trong những người hành khách của cô ấy cũng như chỉ biết rằng cô ấy có chuyện nên xin nghỉ học cũng như chưa biết bao giờ quay trở lại việc học.

Lặng yên che dấu cảm xúc con tim, tôi tiếp tục các công việc học tập hàng ngày, lao vào các dự án do tự mình đề ra để quên đi cô ấy. Thực sự tôi nhiều lúc cũng không thể hiểu phiên bản thân mình. Rốt cục, mình cũng như cô ấy sẽ khi là gì của nhau mà sao trái tim mình thời gian nào thì cũng rạo rực, hình bóng của cô ấy không thể phai tàn trong tâm trí.


Thời gian cứ lặng lẽ trôi, khoảng một tuần sau, tôi đang được ngồi vào thư viện trường. Một chiếc khăn mùi xoa thơm phức mùi comfort đặt trước bàn tôi. Một người con gái có, lúc này Lan.

Tôi giật mình nhìn sự phát triển vào dáng vẻ cô ấy. Hôm nay cô ấy khác lạ, một khuôn bên bi thảm cũng như mệt mỏi mỏi, không còn sự vui cười tinh nghịch giống như hàng ngày. Cô ấy nhìn sâu vào mặt tôi cũng như nói: Cảm ơn cậu sẽ đưa mình chiếc khăn này. Mình muốn mời cậu một bưa đi ăn để nói lời cảm ơn.
Điều gì đang xảy ra điều này! Tôi dường như không tin vào song tai mình khi cô ấy nói ra các lời những điều đó. Đây xuất hiện phải khi là tôi đã mong đợi bao xưa nay. Có mơ tôi cũng chưa tin điều này đang được xảy ra.

Lan, cô ấy không thể biết trước ngắm tôi, thở dài một câu, cô ấy quay sườn lưng đi cũng như chưa kèm thêm một câu: Xin lỗi, cứ coi giống như mình chưa nói câu gì. Cảm ơn cậu.

Tôi như bừng tỉnh vào cơn mộng, vội nắm tay cô ấy. Một thời điểm điều đó sao tôi có thể bỏ qua chứ. Tôi nắm chặt tay cô ấy hơn như muốn chắc chắn là mình sẽ chưa bỏ qua. Tôi nói to và ví dụ: Mình đồng ý.

Lan có thoáng bất ngờ: Vậy mình hẹn cậu về tối mai, tại công trường nhé. Xin lỗi, cậu nắm tay mình chặt quá, khiến mình đau.

Tôi vội buông tay mình ra: Tớ xin lỗi, vậy hẹn cậu ngày mai.

Không biết cô ấy xuất hiện kịp nghe lời của tôi hoặc không khi tôi chưa kịp nói hoàn thành cô ấy đã rời đi.


Sáu giờ buổi tối, tại đường Nguyễn Trãi, bóng đèn điện sáng tỏ với các nhân sự sầm uất bận rộn về bên căn nhà, tôi dừng xe ở trước cổng trước cùng với niềm háo hức, mong đợi.

Cả ngày hôm qua, kể cả tận bấy giờ tôi nhưng vẫn chưa tin đc nhiều gì mình sẽ nghe. Cả một ngày, một đêm tôi nhìn đồng hồ nước, đếm thời điểm, chờ đón mỗi khoảng thời gian nhằm đc gặp gỡ cô ấy. Mình đang hẹn hò. Tôi vui sướng, cười sung sướng trước anh bên quái gở của khách tham quan bè cũng như gia đình tôi. Chàng trai mùa đông sao? Anh ta ngày hôm nay sao lại hạnh phúc điều đó. Tôi cũng không nhằm ý các góc nhìn của tất cả mọi người. Với tôi cơ hội này, chỉ trào dâng lên một cảm hứng thịnh vượng vô bờ bến.

Lan có, hôm nay cô trang điểm một chút nhẹ, đôi môi hồng. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng bó gần cạnh, tôn lên những nét đường cong tuyệt mỹ. Tôi đến mặt cô ấy, nhẹ nhàng nói: Cậu lên xe đi, hôm nay cậu muốn đi đâu?
Lan ngồi lên xe và nói: Từ trước mang đến nay, tớ trực tiếp sống một sự sống giả dối, cơ hội nào cũng cười đùa với những thứ không phải mình yêu thích, ngày hôm nay tớ muốn ở khi là chính mình. Tớ muốn cậu đưa mình một vòng Hà Nội, được ngắm những con đường vào ban đêm. Xin cậu hãy thực hành nó trợ giúp mình.

Không hiểu sao thời điểm đó tôi xuất hiện một cảm giác gì đó mà không thể hiểu. Tôi nắm lấy tay cô ấy, mang cô ấy ốm lây tôi và nhẹ dịu nói: Chỉ cần cậu muốn, mình sẽ triển khai những điều đó cho cậu.

Đêm hôm đó, một đêm tốt nhất đối với tôi. Cô ấy đưa tôi đi khắp toàn bộ ngõ ngách mọi con phố, đc ngắm toàn bộ khung cảnh lý tưởng của sự sống về đêm sống thủ đô, đc nhìn ngắm toàn bộ cảnh đời từ xa hóa tráng lệ và trang nghiêm cho các cảnh khổ éo le của bà bán rau tại phố. Tôi giờ mới hiểu như thế nào khi là sống chậm.Và liệu có còn gì khác lý tưởng hơn khi dùng thử cùng với người mình yêu ôm.

Từng chính là cộng tác viên mang đến nhiều bài báo, nhưng đó là lần đâu tiên tôi còn mới hiểu đc cuộc đời vốn muôn màu. Vốn sống tôi quá bé bỏng. Tôi thầm cảm ơn Lan cũng như nắm chặt tay cô ấy mặt khác. Cả đêm tối đó. Tay của mình chưa buông rời cô ấy. Và cô ấy cũng chưa không đồng ý tôi. Nắm lại tay tôi và ôm tôi từng khi ngồi lên xe.

Thời gian vụt chốc cũng điểm lúc mười hai giờ đêm, chúng tôi phải rời xa nhau. Tôi lưu luyến nắm tay cô ấy chưa muốn rời xa. Cô ấy nhìn tôi và nhún chân lên và hôn nhẹ lên song môi tôi:

– Cảm ơn anh sẽ đến em một đêm tuyệt vời.

Và không nhằm tôi kịp nói điều gì, cô ấy sẽ biên mất, để lại tôi cùng với nhiều cảm hứng không dễ tả. Tôi chỉ ngắm theo bóng hình của cô ấy, đứng bần thần một thời gian đến cả khi cô ấy đóng góp chiếc cửa lại.

Tôi tự véo trong má mình, không biết mình xuất hiện đang nằm mơ hoặc không. Nếu có thì nó là một giấc mơ xinh.


Đã một tuần, Tính từ lúc ngày chúng tôi gặp gỡ và hẹn hò, có thể nói điều này. Tôi đã không còn vẻ bề ngoài lạnh nhạt nữa mà thay vào đỏ chính là nét mặt trực tiếp cười, ánh nhìn dễ ngay. Còn cô ấy không còn một cô gái sôi sục giống như xưa, thay cho trong đó là một cô gái hướng nội, sâu sắc.

Một tuần qua, cùng với nhiều cung bậc xúc cảm, ảnh viện cùng nhau tìm hiểu những con phố, các trung tâm phố đêm. Lúc ban sơ, cô ấy cực kỳ vui nhưng ở sâu thăm trong trong tâm thức tôi, cố ấy nhưng vẫn xuất hiện một điều nào đấy bi thương đang ẩn giấu sâu trong ánh mắt cô ấy. Tôi không hiểu lúc này chuyện gì, nhưng cô ấy không nói, tôi cũng không cố hỏi. Với tôi giờ này, chỉ xuất hiện thụ hưởng cũng như nỗ lực mang đến đến cô ấy sự hạnh phúc để xóa nhòa đi nhiều cảm giác đang được ẩn giấu sau ánh nhìn kia. Nhưng càng ngày tôi thấy dường như nỗi bi thảm đó có vẻ vơi đi, anh mắt cô ấy xuất hiện vẻ vui rộng.Tôi cảm giác một những điều đó gì đấy rất thiệt và chân thành từ nhiều cử bỏ ra, ánh mắt tâm điểm của cô ấy mang lại với tôi. Nó hơi khác so cùng với thuở đầu cô ấy đi dạo cùng với tôi.

Hôm nay vẫn như thường ngày, cô ấy hẹn tôi địa điểm cũ. Hôm nay khi là công ty nhật, cánh cổng rộng lớn của trường được đóng lại. Cô ấy nhưng vẫn vậy, một bộ áo trắng bó giáp, một cái váy cao đến đùi, đứng đợi ở ngay cánh cổng. Nhìn cô ấy thật đẹp, giống như một thiên thần soi sáng trong màn đêm, dẫn lối đến những kẻ lầm con đường. Tôi có, cầm một bó hoa hồng đỏ đưa đến mặt cô ấy.

Tôi ngại ngùng nói: khuyến mãi ngay em.

Cô ấy đưa tay lên đón lấy đóa hoa tôi Tặng Kèm, cô ấy mang lên mùi ngửi. Mùi hường hoa hồng lan tỏa trong bầu không khí, hòa quyện cùng với mùi nước hoa lavender của em làm tôi ngây bất tỉnh.
Cô ấy mỉm cười: Cảm ơn anh.

Ngay kế tiếp, cô ấy ngồi lên xe máy của tôi, đưa vòng tay ôm siết lấy eo tôi nhẹ dịu nói: Anh, ngày hôm nay em muốn anh đưa em đi uống rượu.

Tôi giật mình nói: Uống rượu, tại sao em lại muốn vậy?
Cô ấy nói: Đừng hỏi em, thời điểm ngày hôm nay em chỉ muốn say mà thôi.
Cố tỏ ra như chưa có gì, tôi nhưng vẫn ôn tồn nói: Chỉ cần em muốn, anh sẽ mang em đi.

Chiếc xe phóng đi trong màn đêm, nó tạm dừng tại một chiếc quán rượu lề mặt đường. Thực sự tôi không có nhiều các bạn, cũng ít khi đi uống bia, rượu, lại cũng không xuất hiện những tiền nên tôi cũng chưa thể mang cô ấy cho một quán tử tế hơn. Mà quán này cũng là quán lần đầu tiên tôi đi với cậu du khách đi ăn mừng bài báo của các bạn đc đăng.

Chúng tôi gọi một nồi lầu bò, một chai táo mèo và hai chén rượu. Tôi cầm chén lên rót mang lại cô ấy. Cô ấy bảo tôi nâng ly lên uống hết chén này. Không hiểu sao thời điểm hôm nay tôi lại uống trong như vậy, cứ mỗi chén từng chén qua đi mà tôi vẫn không nhìn thấy say. Bình thường một hai ba chén là người tôi đã đỏ bừng bừng, đầu óc liêu xiêu. Ấy vậy mà ngày hôm nay, đã ngay hết một chai rượu mà tôi nhưng vẫn rất rất tỉnh táo. Phải chăng vì phải đùm bọc người con gái mặt tiền, tôi vẫn phải tỉnh táo dù thời điểm ngày hôm nay tôi đã uống vượt quá năng lực của gia đình bạn.

Chúng tôi suốt cả buổi chưa ai nói với nhau một câu nào. Với tôi, chắc cô ấy xuất hiện điều tâm sự nên cô ấy sử dụng rượu để thay lời muốn nói. Tôi cũng chưa nỗ lực tìm hiểu điều gì đang nằm trong đầu cô ấy. Bởi tôi hiểu rằng, nếu cô ấy muốn nói thì sẽ nói cho tôi nghe rồi.

menback 

Chúng tôi cứ như thế, lặng yên bên nhau. Một đêm thiệt bình dị. Và điều gì mang đến cũng cần mang đến. Cô ấy, Lan, đã say. Mắt cô ấy chậm trễ, cô ấy rót rượu cũng không còn chuẩn nữa. Đôi tay run run. Từng giọt rượu cứ tràn ra khỏi lỳ rơi xuống bàn. Uống thêm hai chén nữa khi là cô ấy gục xuống bàn. Đồng hồ cơ hội này cũng điểm mười một giờ đêm.

Cũng khá muộn, suy nghĩ mang đến việc chở cô ấy về bằng xe máy có lẽ chính là điều điên rồ. Nhân vừa đc nhận nhuận bút, tôi chọn lựa bỏ xe mình lại, gọi một cái xe taxi, tôi mang cô ấy về nhà. Việc đưa cô ấy lên xe cũng tương đối phức tạp khi người cô cứ như một cọng bún. Tôi mang lại cô ấy ngồi phía sau xe taxi, khi tôi định lên ghế trước ngồi thì tay cô ấy kéo tôi lại. Tôi ngồi sát bên cô ấy, vòng tay qua người cô ấy, ôm cô ấy trong lòng. Lan cũng chưa e dè tựa trong vai tôi và tọa lạc lim dìm.

Chú tài xế quay lại hỏi Đa Minh Tân: Cô cậu muốn tôi chở đi đâu.

Tôi nhìn chú tài xế và nói ngay vị trí căn nhà cô ấy.

Bỗng cô ấy thốt lên: Em không muốn về nhà, đêm nay em
muốn ở cùng anh.

Chú tài xế như hiểu một điều nào đấy, chú ấy lái chiếc xe vút đi vào màn đêm. Một dịp sau, chiếc xe tạm dừng trên một khu motel nằm trên con đường Vũ Tông Phan.

Tôi chưa biết mình phải khiến gì cơ hội nãy. Có lẽ, ở phòng trọ cô ấy xuất hiện chuyện gì bực mình nên cô ấy không muốn về.
Thôi mình dìu cô ấy lên khu vực nghỉ vậy.

Khi phát hiện ra tôi, anh lễ tân chỉ hỏi đúng một câu: Qua đêm hoặc ngủ giờ.

Tôi khá khi là lo lắng, gãi đầu gãi tai ngắm anh lễ tân như không hiểu điều gì.

Anh lễ tân nhìn tôi khá lạ thường: Lần đầu à, bảy mươi nghìn một tiếng còn nếu qua đêm là ba trăm nghìn. Câu mang chứng minh thư mang lại tôi. Cô ấy say quá rồi. Cậu mau có cô ấy lên nơi, đừng nhằm cô ta nôn vào khu vực. Nếu chưa tôi phạt câu năm trăm nghìn đấy.

Nói kết thúc anh ta mang tôi chiếc điều khiển ti vi và chiếc thay đổi điều hòa cũng như không quên có thêm chìa khóa khu vực. Tôi cầm lấy, ôm Lan vào khu vực, dìu cô ấy vào tháng máy. Sau khoảng mười phút ôm chặt cô ấy thì sau cuối tôi cũng mang cô ấy lên nơi.

Vừa đặt cô ấy xuống giường, cô ấy sẽ ôm chầm lấy tôi làm cả tôi cũng như cô ấy cũng ngã lên giường. Cô ấy đặt môi lên bờ môi của tớ. Một nụ hôn đầu đời, làm tôi bần thần hết cả lên. Cô ấy càng thời điểm càng hôn mạnh tôi hơn. Có một chút men vào người, tôi cũng không thể làm chủ xúc cảm của mình nữa. Rồi việc gì mang đến cũng sẽ đến, một đêm cuồng nhiệt ra mắt.


Tiếng chuông báo thức vang lên, Tôi giật mình choàng tỉnh dậy, như một thói quen, tôi ngồi dậy chuẩn bị đi học, nhưng chợt nhớ ngày hôm nay khi là công ty nhật. Nhìn quang cảnh xung quanh, tôi chợt nhớ lại đêm tối qua. Nhưng thiếu nữ của mình ngày hôm qua đâu rồi, chẳng lẽ hôm qua say quá nên tôi tọa lạc mơ.

Tôi lấy điện thoại cảm ứng thông minh ra bấm số cô ấy nhưng không thể liên hệ được. Như linh cảm có điều gì đó chẳng lành. Tôi mặc quần áo cũng như nhanh gọn thanh toán tiền nơi cũng như chạy gọn mang đến khu vực cô ấy.

Phòng cô ấy đóng góp cửa, không có một ai thuộc căn nhà. Tôi thầm suy nghĩ cô ấy xuất hiện thể đi đâu được chứ. Tôi vẫn đứng đấy đợi cô ấy cả ngày. Nhưng chiếc cửa ngõ kia nhưng vẫn im ỉm đóng góp, chưa hề xuất hiện một tiếng động.

Cô ấy vẫn trực tiếp là vậy, đến với tôi giống như một cơn gió mang hơi thở nhẹ dịu mát mẻ đến mặt tôi, rồi cũng nhanh gọn bặt tăm để lại mặt tôi một chút tiếc nuối.

Tôi nhưng vẫn đứng đây đợi, lúc này ngày thứ năm. Chiếc cửa ngõ vẫn đóng góp. Nó nhưng vẫn im ắng trong suốt năm ngày tôi đứng đợi. Tôi cũng chưa hiểu sao mình có thể kiên nhẫn được điều đó. Lặng lẽ, bất động ngắm về một hướng, nhìn cơ hội qua đi.

Hôm nay, ngày thứ sáu, sau những ngày chờ lâu, ở đầu cuối nó cũng mở. Tôi chạy vội cho không phải là cô ấy. Người tôi chạm mặt khi là cô chủ căn nhà.

Cô ấy nhìn thấy tôi, hình như chợt nhớ cho một điều nào đó, cô ấy bảo: Cậu là Long, thời gian tôi dọn phòng, xuất hiện nhìn thấy một phong thư, tại phong thư xuất hiện nhờ vào tờ ghi chú nhờ tôi gửi mang lại cậu.

Tôi vội hỏi bà nhà: Vậy cô ấy đi đâu rồi?

Bà chủ ngôi nhà nhìn tôi thở dài và nói: Cô ấy bảo có việc gia đình, về quê rồi và trả khu vực được năm ngày rồi. Thôi cậu cầm phong thư đi, tôi còn phải đi về để đăng tin tìm dân sinh sống trọ.

Cầm phong thư, tôi nhẹ dịu mở ra.

“Anh Long thân mến,

Anh đọc đc dòng này thì em đã cho một Vị trí thiệt xa rồi.
Xin lỗi anh! Em cảm ơn anh vì nhiều ngày qua. Tất cả cùng với em đều khi là giấc mộng. Nó thiệt là đẹp. Em chỉ có một ao ước là như vậy có thể là mãi mãi. Nếu đc mơ, em nhưng vẫn mơ giấc mộng đó sẽ mãi sẽ. Em được mơ về ngôi nhà xuất hiện anh bên cạnh, đc hàng ngày khi là con mèo nhỏ ở mặt anh đc thương cảm, được yêu chiều.

Tiếc khi là giấc mộng nhưng vẫn khi là giấc mộng. Em không thể mơ mãi đc.

Em xin lỗi khi phải nhắc ra như thế, em thật ích kỷ. Cái ngày anh đưa em chiếc mùi xoa, em sẽ một chiếc vai trò ma quỷ.

Trước khi đến cùng với anh, em đã yêu một người đàn ông, anh ta chính là người xinh trai, con ngôi nhà giàu. Chẳng hiểu sao em xuất hiện thể yêu anh ta, có lẽ khi anh ta tán em, anh ta quả chính là anh chàng ga lăng, lịch thiệp nên những điều đó làm em bị thu hút. Nhưng em đâu có ngờ, hắn ta là một tên yêu thích trêu hoa cũng như ghẹo nguyệt. Khi chiếm đc khung người em, hắn bỏ rơi em.

Nếu chỉ xuất hiện vậy thì chưa sao, nếu không cần tiếp đến, em nhận ra mình sẽ có thai hai tháng và em không muốn bỏ nó, đứa con tội nghiệp của em, lúc này ngày em khóc trong sân trường mặt tiền anh.

Khi anh mang đến, không ngờ em lại có ý nghĩ về xấu xa, đó là tán tỉnh anh và bắt anh phải chịu hậu quả về đứa bé.

Càng sống mặt anh, không hiểu sao em lại càng thấy yêu anh.
Anh một nhân sự thật giỏi. Em nhìn thấy tự ti cùng với bản thân mình.

Em chưa xứng đáng với anh, hãy tìm một người xứng đáng rộng em.

Chúc chàng trai mùa đông của em mãi luôn an khang.

Cô bé đợt hè lạc lối!”

Tôi đứng hình, đầu óc mông lung, tôi không thể suy nghĩ đc gì lúc này. Đầu óc tôi trống rỗng, đây là một sự thiệt tôi khó gật đầu đồng ý. Tôi sẽ bị lừa dối. Mọi xúc cảm đó đều khi là giả sao. Tôi vò nát phong thư cũng như quay xe nhanh chóng rời khỏi nơi khiến tôi khổ cực.


Mùa hè luôn nực nội, nhưng kèm đi theo đó là cơn mưa làm mát lành bất kể ai. Một năm có bốn đợt, thiếu đợt hè thì cuộc sống tiếp tục thế nào đây. Trên chuyến xe, nhìn cơn mưa đi ngang qua, tôi nhớ về cô nàng mùa hè của tôi. Tôi không biết cô ấy đang khiến gì.

Khi tôi vừa cho, cơn mưa cũng vừa hoàn thành. Những tia nắng có đi theo cầu vồng đến trông thiệt là xinh. Người ta chỉ tôi cô ấy đang ở bên cạnh cánh đồng.

Trên cánh đồng bậc thang uốn lượn, các ngọn lúa vàng ươm đang chín đổ bông dưới anh nắng, trông thiệt khi là lý tưởng.

Cô ấy đứng đó, tại một hòn đá nhỏ, cô ấy đang ngồi cũng như nhìn xa xăm.

Có thể bạn quan tâm: » Trải nghiệm thác Dải Yếm “9 bậc tình yêu” của cao nguyên Mộc Châu

Tôi cho bên cô ấy, đưa tay lên ôm cô ấy

Có thể bạn quan tâm: » Đàn ông có 7 tính cách này sẽ làm khổ phụ nữ

“Đừng rời xa anh chỉ chính là khoảng thời gian, dù cả thế giới này có ruồng bỏ em, thì anh nhưng vẫn ở đây, vẫn trực tiếp bên em từng khi em cần. Anh không quan tâm mọi người điều gì khác. Anh chỉ muốn ở mặt em vì anh mãi khi là người con trai của đời em”


Tạp chí Đàn ông Menback
Theo: Phan

Xem thêm tại Youtube Noo gửi tặng Bức Thư Tình Đầu Tiên dành cho người ấy trong đêm nhạc Noo's Chill Night 03

Bức Thư Tình Đầu Tiên – Noo Phước Thịnh | Noo Chill Night Ep 3
#noophuocthinh
Nhạc sĩ : Đỗ Bảo
Cố vấn nghệ thuật: Đạo diễn Hoàng Công Cường
Đạo diễn sân khấu: Hường Nguyễn
Trợ lý Đạo diễn: Thái Vĩnh Hạnh
Giám đốc sản xuất: Lê Tuấn Khanh – Trần Luân
Music Producer: Lê Minh Hiếu
Giám đốc âm nhạc: Nhạc sĩ Hoài Sa
Band nhạc Pianist: Hoài Sa
Guitar Lead: Dũng Đà Lạt
Saxophone: Tùng Sax
Keyboard: Quân Nguyễn
Guitar Bass: Thanh Sơn
Trống: Công Thành
Nhóm bè: Thu Hằng, Hùng Phú
Chủ nhiệm dự án: Mỹ Tài
Đạo diễn ánh sáng: Quang Trọng & H2T team
Chuyên gia âm thanh: Huy Soundman – Lê Minh Hiếu
Tổ chức sản xuất: Anh Kiệt
Thiết kế sân khấu: Kim Hương
Thiết kế mỹ thuật: Quang Hòa – Sỹ Trần – Đinh Thiên Phú
Bấm hình : Thảo Dark
Đạo diễn hình ảnh: Nguyễn Vũ Hoàng
Điều phối sự kiện: An Trịnh – My Bumm – Diệu Anh – Đông Đức – Hoàng Lộc – Vũ Thị Hương Thảo – Hazuny
Visual art: Motix – Vision Art
Quay phim: Eclips
Picture Sân khấu: Newsun.
Âm thanh Ánh sáng: Fantasies.
Máy chiếu: VIET IMAGE.
Decor: Lan Anh Flower

Lyrics
Khi anh đưa mắt nhìn em qua tấm gương
Ta đã gặp nhau, bối rối thật lâu
Đêm nay dường như những ánh mắt muốn đi kiếm tìm nhau.
Anh muốn nói với em những điều thật lớn lao
Sẽ luôn ở đây, nơi tim anh, tình yêu bất tận
Phút giây anh nghẹn lời, vì biết em yêu anh
Và anh sẽ là người đàn ông của đời em
Anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ.
Vì yêu em, ngày mai anh thêm vững bước trên con đường dài.
Em có nghe mùa đông, những ngọn đèn vàng
Anh nhớ em!
Anh nhớ em miên man bên trang thư tình gửi đến em.
Bạn đời ơi,
Anh mơ mỗi sáng tỉnh giấc,
Mắt anh kiếm tìm,
Tai anh lắng nghe,
Môi anh cất tiếng gọi,
Và vòng tay anh rộng mở đón em vào lòng.

KÊNH YOUTUBE CHÍNH THỨC CỦA NOO PHƯỚC THỊNH, ẤN SUBSCRIBE NGAY NHÉ!!!
—————–
☞ Subscribe để tiện theo dõi: http://bit.ly/noophuocthinh
☞ Facebook https://www.facebook.com/phuocthinh.noo
☞ Official MV Playlist :https://www.youtube.com/playlist?list=PLMIp03WiWy2EZL1DfEgerJC0uuuRBgQF_
—————–
© Bản quyền thuộc về Noo Phước Thịnh
© Copyright by Noo Phước Thịnh ☞ Do not Reup

Bạn đang xem: » Vì anh mãi là người đàn ông của đời em

KhoaDigi - Khoa Nguyễn Digitial Marketing hiện đang là marketing manager tại CÔNG TY TNHH THƯƠNG MẠI SẢN XUẤT VÀ DỊCH VỤ LION DECOR luôn Cập nhật các thông tin sản phẩm, feedback khách hàng, tin tức nghề mới nhất của Lion Decor.