4 Tháng mười hai, 2022
Trầm cảm không phải là cảm xúc buồn chán, trầm cảm chính là tâm trí
Nhiều mọi người vẫn nhầm lẫn rằng trầm cảm chỉ là một nỗi âm u cơ mà họ từng vượt qua trong dĩ vãng, còn những quả đât mắc bệnh về cơ phiên bản là do quá yếu ớt. Xét một cách trực giác, nỗi bi hùng có thể là một phép toán nhân, còn trầm cảm là một phép toán phức hợp gồm nhiều ký tự lạ lẫm hơn là chỉ phép nhân.
Một trong những thử khám phá khổ sở hàng đầu với nhân loại trầm cảm là họ luôn phải nghe lời khuyên, bảo ban và phán xét từ những người ta chưa hưởng thụ qua căn bệnh dịch trầm cảm; song song bị thúc giục liên tiếp rằng hãy sống hăng hái và có ích như thể họ trù trừ điều đó, dù rằng đó là toàn bộ những gì một quả đât trầm cảm luôn hi vọng ở phiên bản giữa.
Có thể bạn quan tâm: » Kiến thức đầy đủ về Bệnh Trầm Cảm: triệu chứng và chữa trị
Hy vọng bài viết này, với cách tiếp cận vui sướng dị biệt, xen lẫn thân khoa học và những suy nghiệm mang màu sắc vai trung phong sự, trị liệu, có thể giúp những toàn cầu chưa thử dùng qua trạng thái trầm cảm phần nào hình dung được về sự khắc nghiệt của căn bệnh dịch này.
Chúng ta cấp thiết hiểu chính mình, đừng kỳ vọng có thể hiểu rõ loài người dị kì.
Tôi nhận ra mình không còn sung sức như thời còn trẻ nữa khi phải trải qua cảm thấy mệt mỏi đến cơ cực vào buổi sáng sau mỗi lần thức khuya. Những năm còn đi học, việc thức hay ngủ không đích thực đáng lưu chổ chính giữa tới thế. Nhưng hiện nay tôi luôn phải cân nhắc kỹ và lên kế hoạch rõ ràng nếu có ý định thức thêm dù chỉ 1-2h mỗi đêm. Cảm giác mệt mỏi đầy khó tính khó nết vào sáng mai luôn là thứ phải dè chừng. Hơi thở gấp và nông, người ngợm nhễ nhại dù máy lạnh bật cả đêm, còn bộ não thì phát ra hàng loạt tín hiệu báo động như muốn ca cẩm rằng việc ngủ chưa từng xảy ra. Tất cả những điều này, kết liên cùng hàng loạt trách nhiệm bắt buộc phải giải quyết trong ngày hôm sau, khiến việc thức khuya trở thành lựa chọn cực chẳng đã.
Nghe có vẻ lý trí? Tiếc là nó nghe quá lý trí, bởi vậy, nó luôn biến thành mất kiểm soát ngay khi tôi không thông qua. Việc khó hàng đầu một người phải tập khi trưởng thành là học kiểm soát mọi thứ một cách lý trí, tự giữa, thay do có thể chờ mong vào những bản năng sinh vật học sẵn có.
Bất kể rằng cảm thấy thức dậy sau một đêm thiếu ngủ tệ tới mức nào, bất kể rằng tôi có thể biểu hiện nó bằng câu chữ để thế giới cùng hiểu ngay phía trên, việc khó số 1 vẫn là mường tưởng ra được chính xác cảm thấy ấy vào đêm Lúc đầu đi ngủ, biến chúng thành động lực để tôi có thể rối trí và ngoan ngoãn đi ngủ thay do kéo dài xem đính thêm 5 tập The Big Bang Theory. Nhưng tôi cần thiết, như bất cứ con người phổ quát nào Đặc trưng, bởi bộ não vốn không hoạt động như thế.
Điều này cũng giống việc chúng ta cấp thiết nhớ lại cảm giác nghẹt mũi tệ như thế nào lúc mũi vẫn thông thoáng bình thường, cũng như cần yếu nhớ đến cảm thấy mệt mỏi khi bị sốt lúc đang thức giấc táo, dù rằng đó đều là những gì ta đã trải qua (thường xuyên là đằng đặc trưng). Ta có thể cố gắng để hồi tưởng lại những Cảm Xúc tức giận ấy, mà tuyệt hảo những gì tốt nhất bộ não có thể làm được là tổng hợp chúng thành một ký ức dạng “khó tính khó nết, đảm bảo hơn hết là đừng bị như thế” thay bởi thứ gì đó rõ ràng. Chỉ khi bị nghẹt cứng khoang mũi, hay nằm liệt giường do sốt, ta mới đích thực biết mọi thứ tệ và khó tính khó nết tới mức nào.
Nam Cao, một nhà văn danh tiếng của Việt Nam, từng viết một câu hỏi tu từ đắt giá đầy tính chiêm nghiệm, “Một dân chúng đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì dị biệt đâu?”. Nhưng có một sự thực tồn tại đồng thời không giống nhau nhưng mà chúng ta thường hi hữu khi chăm chút, rằng những nhân dân lành lặn dù muốn cũng quan yếu thấu hiểu đầy đủ về cái chân đau của con người khác thường, hay thậm chí không thể nhớ lại chính xác mình đã đớn đau như thế nào lúc đau chân trong dĩ vãng.
Cảm giác và cảm xúc là thứ mang nặng màu sắc của “ngày nay”, hơn là một thứ có thể cất đi và mang ra bất cứ lúc nào ta cần.
Chúng bao trùm lấy trung tâm trí của ta trong ngày nay, giữ vai trò bất biến cách ta mường tượng về địa cầu tại thời điểm đó. Mọi thứ dường như bừng sáng khi ta vui hay háo hức, và người ta đổi sang màu bi lụy mỗi khi ta ai oán. Sự chán nản có thể biến bộ phim hay nhất biến thành tẻ nhạt, còn trò chơi ta vốn luôn cảm hứng bỗng dưng trở thành thứ gì đó phiền phức. Thế giới vốn luôn trung tính, vẫn quay đủ một vòng trong khoảng 24h và tuân theo những trật tự định hình, cơ mà cách ta cảm nhận về chúng lại nhiều chủng loại tùy thuộc vào trung ương trạng, cảm xúc và cảm thấy ở từng thời điểm khác biệt nhau.
Những rung động cảm xúc có mặt, rồi biệt tăm, rồi lại có mặt, liên tiếp như thế, mà khác biệt với những biết tin khác, bộ não không giỏi việc lưu trữ cảm xúc (và dường như cũng không hướng tới việc lưu giữ chúng). Bạn có thể nhớ lại phiên bản thân đã đớn đau như thế nào trong lần thất tình gần hàng đầu; có thể thấy phiên bản thân bỏ ăn, thức khuya bất thường, làm hỏng mọi thứ, khóc mỗi đêm Lúc đầu đi ngủ, chìm đắm trong các bản nhạc buồn… Nhưng khi mọi chuyện đã qua, dù rằng ký ức về những ngày ấy vẫn có thể tróc nã cập lại bất kỳ lúc nào, người chơi quan trọng nhớ lại chính xác mình đã Cảm Xúc u ám ra sao, thậm chí trong một trung ương trạng mê mẩn ở hiện tại, toàn cầu ta còn thường xuyên tự hỏi vì sao ngày xưa bạn dạng giữa ngu ngốc và yếu ớt tới như thế. Hoặc giả thử khi nhớ lại ký ức đau bi tráng ta có thấy động lòng một chút, vậy đó là thứ cảm thấy vừa được não bộ mô phỏng ở thời điểm hiện tại, như cách chúng vẫn thường làm khi ta đọc tiểu thuyết, xem phim tới những đoạn cảm động, thay vì thực sự là nỗi bi ai của quá khứ.
Tóm gọn, khi nhìn nhận cảm xúc và cảm giác, chúng ta cần đính nó với thời điểm hiện tại. Sự giàu sang về mặt cảm xúc và cảm thấy ở ngay đây, tại thời khắc này, còn có tác dụng giúp chúng ta nhận ra đâu là thực tại, còn những ký ức mờ nhạt nào chỉ là quá khứ, huyễn tưởng nào là thứ không tồn tại thực. Trạng thái cảm xúc ở thời điểm ngày nay thậm chí còn bất biến cách chúng ta nghĩ về kí vãng hay hướng đến tương lai, biến nó thành tiện thống nhất không hề mâu thuẫn, dù rằng khi duyệt y một cách nghiêm túc, cảm xúc của bất kỳ ai cũng cực kỳ mâu thuẫn và chuyển đổi liên tục.
Thực vậy, theo khảo sát Levine (1997) về cảm xúc và ký ức, các nhà tìm hiểu đã coi sóc lên tiếng về cảm xúc của các những quần chúng. # ủng hộ cựu người tìm việc Tổng thống Ross Perot. Có hai sự kiện chính tác động mạnh khỏe tới cảm xúc của những quần chúng. # tham gia thể nghiệm được ghi chép lại, (1) mốc Ross Perot tuyên bố thoái lui khỏi cuộc đua và (2) sự quay về của ông ở thời điểm sau đó. Kết quả cho thấy ở sự kiện (2), những người ủng hộ Ross Perot đã cảm nhận khác biệt đi một cách dũng mạnh mẽ về chính cảm xúc của họ trong kí vãng. Chẳng hạn, vào thời khắc Ross Perot quay về cuộc đua, những thế giới ủng hộ ông cho rằng trong quá khứ, tại thời điểm Ross Perot tuyên bố không tham gia tranh cử, họ đã hy vọng nhiều hơn và buồn phiền, tức giận ít hơn; dù trong thực tiễn là ngược lại. Những mọi người phản đối cũng nghĩ rằng họ đã khó chịu nhiều hơn và chờ đợi ít hơn, dù trong thực tiễn là ngược lại.
Hay ở khảo sát về nỗi đau từ vụ 11/9, ký ức của những toàn cầu tham gia khảo sát dường như thay đổi bạo dạn mẽ theo thời gian và chịu ảnh hưởng bởi vì tấn công giá hiện tại của họ về vụ khủng bố. Chẳng hạn, khi đã công tác điều tra đã đi đến hồi kết và hàng loạt góc cạnh về vụ khủng bố được trưng ra, những thế giới tham gia khảo sát khi được yên cầu nói về cảm xúc của mình trong kí vãng, họ đã miêu tả một phiên bản dị kì nhiều so với những gì họ đã thực sự cảm giác trong kí vãng (đối chiếu sự kì cục dựa trên các bạn dạng diễn đạt đã được lưu lại từ trước đó).
Nếu tấn công giá dưới tầm nhìn lý trí và đề cao sự chính xác, sự sai biệt về mặt cảm xúc và ký ức có thể xem là một đặc điểm bị động. Chúng khiến mọi thứ trở nên thiếu tin cẩn và không kiên cố. Nhưng trên thực tại, tính dẻo này một yếu tố cốt lõi vững bền cho sinh tồn. Quan trọng hơn, chúng ta có thực sự cần phải nhớ về những gì đã xảy ra và về cảm giác chúng ta đã trải qua một cách chính xác?
Sẽ là một lời nguyền nếu cảm giác hổ ngươi từ thời học trò vẫn toàn bộ ngay cả khi người chơi đã trưởng thành, nếu nỗi đau từ ái tình đầu mãi khắc sâu trong tâm trí, nếu ám ảnh kinh hồn về một tai nạn kinh nghiệm qua trong kí vãng luôn hiện diện mỗi đêm và nếu hàng loạt Cảm Xúc mất mát nổi bật luôn chiếm đầy trung ương trí. Thật vô lý nếu chúng ta phải trải qua cảm giác đau bụng, nhức đầu khi thân thể vẫn táo tợn, chỉ bởi vì vô tình hồi ức lại? Nếu trọn vẹn những cảm giác tồi tệ khổ sở không dần nhạt phai, trong một cuộc đời hà khắc vị trí chúng ta rất dễ trải qua những sự kiện không như ý muốn, có lẽ “cuộc đời” sẽ sớm trở nên một từng trải không ai mong muốn và phần nhiều sẽ đeo đuổi antinatalism (chủ nghĩa chống sinh sản).
Tính dẻo của trọng tâm trí đã xuất bản điều kiện cho nhiều ý niệm triết học biến thành khả thi, như tính dẻo về bản sắc cá nhân. Tạo hóa đã xuất bản ra bộ não sao cho kiên cố rằng con người về cơ bạn dạng vẫn có chức năng vượt qua các sự kiện không mong muốn, bước tiếp và kiến tạo nên cuộc sống mới. Thiên tai, bệnh bệnh, xung bỗng nhiên và hàng loạt cực khổ kì cục ông cha chúng ta kinh nghiệm qua trong dĩ vãng, nếu những cá thể may mắn tồn tại bắt buộc bước tiếp cùng những mất mát, có thể nhân mẫu mã đã dừng bước ở đâu đó cách đây hàng triệu năm.
Trên thực tại, nếu những nỗi đau trong dĩ vãng vẫn hiện rõ một cách không khám nghiệm và các cảm xúc bị động luôn được tái hiện một cách sống động và rõ nét, tức thị người chơi đã bận bịu các triệu chứng vai trung phong thần bất ổn, chả hạn PTSD (rối loạn bao tay hậu sang chấn). Những sự kiện quá hà khắc, như nỗi đau mất mát quả đât giữa, tai nạn thất kinh, tàn tích ký ức từ chiến tranh, bị xâm hại quan hệ nam nữ… nhiều lúc kiến thiết ra những cảm xúc dũng mạnh đứng vững trong thời gian dài.
Thiết kế linh hoạt của bộ não và chổ chính giữa trí đã trao quyền nhiều hơn cho các cá nhân, bền vững rằng mỗi quần chúng vẫn có một địa thế kiên cố về mặt sinh học để đối mặt với dân chúng khắc nghiệt; tuy vậy, nó cũng đặt nhiều nghĩa vụ lý trí hơn lên mỗi quả đât. Trái với những thôi thúc bạo phổi mẽ không giống nhau luôn thường trực để hướng chúng ta đến nguồn thức ăn, nhu cầu quan hệ tình dục hay các bạn dạng năng sống sót/sinh sản khác lạ, thế giới phải có một kế hoạch khôn cùng lý trí để duy trì các sinh hoạt sống đa dạng, tinh xảo xa lạ với bản năng. Đôi khi việc phát hành động lực cho những sinh hoạt này còn mâu thuẫn trực tiếp với các cảm xúc sinh học.
Việc tăng tả quên khuấy về cảm giác tồi tệ giận dữ của việc thiếu ngủ chẳng hạn, đôi khi nó khiến động lực ngủ sớm biến thành quá yếu ớt, trong khi sức ham mê từ cách sống sôi động vào buổi đêm quá dũng mạnh và hiện rõ ra ngay trước mắt. Tôi cấp thiết hình dung được Cảm Xúc đau đầu vào sáng tương lai sẽ tệ ra sao, nhưng mà có thể chắc chắn rằng khi đã nhấn nút “phát sóng tập tiếp theo”, tôi sẽ thấy mình đang ngồi cười khành khạch với mật độ rầm rịt các câu thoại khôi hài của Sheldon. Tương tự, nỗi đau về những cuộc tình đau đớn sau sau khi dần mờ nhạt thỉnh thoảng không đủ khỏe khoắn để khiến một quần chúng. # lưu tâm trước khi lại vướng vào mối quan hệ độc hại trong ngày mai. Những loài người mắc các dịch bệnh về bao tử thậm chí khó duy trì được dụng cụ ăn kiêng một cách nghiêm túc, bất kể rằng đau bụng là một trong những cảm thấy khó tính khó nết số 1. Hay rộng bự, bất kể rằng nỗi mắc cỡ, sự vô vọng và cảm thấy chán nản sau mỗi lần không làm được việc, thỉnh thoảng không đủ đáng sợ để ai đó biến nó thành động lực thay đổi lối sống.
Chúng ta, trong lúc vui mừng thầm hàng đầu, thậm chí còn chẳng thể đồng cảm nổi với nỗi ảm đạm của bản giữa trong quá khứ. Trong lúc ổn định, quan yếu hình dung ra cảm thấy khổ cực. Hay khi đau chân, như Nam Cao đã nói, chẳng thể nhìn thấy bất kỳ điều gì ngoài cái chân đau của mình. Con dân chúng nhìn về kí vãng qua lăng kính hiện tại và hướng tới mai sau dựa trên những gì sẵn có. Do vậy, không phải lúc nào ta cũng rút ra được bài học từ kí vãng hay giỏi chuyện vạch kế hoạch cho mai sau. Chiếc đùi gà rán hình dạng Hàn Quốc lạnh tanh đang cầm trên tay đủ tạo ra hàng loạt cảm xúc táo tợn mẽ khiến người ta không còn có thể nhìn về kế hoạch giảm cân ở ngày mai hay nhớ tới cảm thấy ngại ngùng về ngoại hình trong dĩ vãng một cách lý trí được nữa.
Như một hệ quả, dù là giống loài xã hội, dù chúng ta có thể đồng cảm với tình trạng của nhân dân Đặc biệt, mà lại dường như không bao giờ hiểu được những gì họ phải trải qua. Tôi đã duyệt thấy rằng khi chăm nom người ta tí xíu, khoác dù luôn làm mọi thứ có thể để phụ tá, nhưng mà phải thừa nhận rằng tôi cần yếu hiểu được Cảm Xúc mỏi mệt khi nằm liệt giường liệt chiếu là như thế nào. Vì vậy, chỉ có thể làm mọi thứ theo yên cầu, từ các món ăn, thuốc thang cho đến việc dành thời gian để người ta dịch được ngơi nghỉ. Vấn đề này cũng đúng khi tôi là loài người nằm trên chăn gối căn bệnh và được toàn cầu chuẩn y. Bản năng xã hội biểu diễn vượt trội ở chỗ chúng ta vẫn chuyên chú lẫn nhau bất kể rằng không thực thụ cảm nhận được cảm giác người ta kia đang phải trải qua.
Nhưng việc đồng cảm với những đau buồn về mặt thể chất chừng như tiện lợi hơn đồng cảm về nỗi đau tinh thần thuần túy. Mọi nhân dân chừng như luôn đánh giá cao những gì mình đã trải qua, mà bởi thiếu đi công dụng mường tượng về tình trạng của nhân loại khác biệt, khác trong lúc phiên bản thân đang ở một trạng thái hoàn toàn khác lạ, rất dễ dẫn tới việc xem nhẹ* cảm xúc của dân chúng xung quanh. Việc trêu đùa người chơi bè của mình khi họ đang thất tình diễn ra khá thường xuyên, dù rằng những quả đât tham gia trêu đùa cũng chết dở sống dở mỗi khi chuyện tình cảm cá nhân có vấn đề.
*”Xem nhẹ nhàng” chưa chắc là không chịu tác động hay đánh giá thấp một cách chủ tâm. Mặc dù chúng ta sở hữu chức năng đồng cảm bẩm sinh để hiểu nghĩ suy và cảm xúc của thế giới khác lạ, sự đồng cảm về mặt cảm xúc có giới hạn của riêng nó, như một cách để bộ não tự bảo vệ chính mình khỏi cảnh nguy hiểm bị ảnh hưởng quá mức bởi cảm xúc của toàn cầu Đặc trưng. Vì vậy, sự thông cảm và thấu hiểu cũng cần có sự tham gia một cách hành động của lý trí, bên cạnh chức năng đồng cảm sinh học tiêu cực.
Toàn bộ những đặc điểm này của cảm xúc tự nó không xuất bản ra các rối rắm, mà việc thiếu đi hiểu biết về nó thì có. Chúng ta đánh giá quá cao cảm xúc của chính mình, xem nhẹ nhàng cảm nhận của mọi người khác và trong phần nhiều thời gian, ta nghĩ rằng nỗi ai oán của mọi người không bằng, hay không “hợp lí” như nỗi ảm đạm của chính mình. Dù thực tế là hoàn hảo đều vô lý, hoặc đều hợp pháp y chang.
Thậm chí, nhiều địa cầu vẫn lầm lẫn rằng trầm cảm chỉ là một nỗi bi quan mà họ từng vượt qua trong quá khứ, còn những loài người mắc bệnh về cơ bản là bởi vì quá yếu đuối.
Hãy mừng vì game thủ đắn đo gì về trầm cảm.
Một người chưa những hiểu biết qua trầm cảm bền vững cần thiết biết rằng nó tệ như thế nào. Để né tránh việc thừa nhận rằng bạn dạng thân không hiểu, họ thường so sánh nó với một nỗi bi tráng tồi tệ nào đó bạn dạng giữa yên cầu qua (và sau đó vượt qua) trong kí vãng. Đó là đòi hỏi tiệm cận số 1 với trầm cảm, nên thường được dùng để đối chiếu. Nhưng nỗi bi thảm và trầm cảm không chỉ nổi bật, nó còn dị kì đến mức gần như thường thể so sánh về mặt logic. Xét một cách trực giác, nỗi bi thương có thể là một phép toán nhân, còn trầm cảm là một phép toán phức hợp gồm nhiều ký tự xa lạ hơn là chỉ phép nhân.
Dựa trên các tìm hiểu ngày nay về cảm xúc, các nhà khoa học nhận thấy rằng chúng giữ một vai trò bắt buộc trong việc ổn định ký ức. Chúng ta có khuynh hướng nhớ đến những gì thú vị xúc hơn các hoạt động trung tính bất biến chiếm phần lớn. Ký ức nào được lắp với cảm xúc càng mạnh dạn, chúng càng được ghi nhớ thâm thúy hơn. Chúng ta nhớ nhiều đến ngày đứa con trước nhất chào đời, một vụ tai nạn kinh khủng hoặc các mốc lịch sử khác lạ của nhân hình trạng hơn chuyến đi từ nhà đến cơ quan hôm thứ năm tuần trước hay buổi tắm bằng vòi sen tầm thường vào buổi chiều thứ ba tuần này. Có lý bởi vì sống sót đằng sau phương pháp này. Về cơ phiên bản, những điều hấp dẫn xúc nhiều hơn thường được tiến công giá là có lợi hơn trong tồn tại do thế cần được coi ngó nhiều hơn, và chúng ta thì cần yếu nào phê chuẩn đến hoàn hảo mọi thứ.
Con toàn cầu cũng thường xuyên gom một chuỗi ký ức rất tinh vi thành một đơn vị bé xíu tới mức vô lý. Như 3 năm với hàng loạt sự kiện rối rắm cần yếu không liên quan gì tới nhau được gom lại thành “thời cấp 3”, đôi khi quần chúng ta còn gom hàng chục năm cuộc sống thành “thời tuổi trẻ”. Việc gom này khiến chúng ta chỉ đính thêm một hoặc một vài cảm xúc tất tưởi lên ký ức rắc rối của mình. Không ai bảo rằng “3 năm vừa rồi rất vui”, nhưng mà lại thường bảo rằng “thời cấp 3 rất vui”. Thời cấp 3, rưa rứa 3 năm, hay một tuần, một tháng có nhiều thứ hơn chỉ nụ cười. Cũng như câu chuyện tình cảm với địa cầu cũ của một địa cầu sẽ đa dạng cung bậc cảm xúc hơn chỉ là “nhàm chán” và “khổ cực”. Vì thật vô lý khi một lứa đôi đôi đã hoan lạc bên cạnh nhau hàng năm trời, rồi tuyệt hảo bị trở nên một mớ ký ức đau u ám tồi tệ sau khoảnh khắc chia tay?
Nhưng vai trung phong trí của chúng ta đúng là vô lý như thế. Theo lệ luật Peak-End**, nhân loại có thiên hướng nhớ về các kỷ niệm dựa trên các mốc cảm xúc cao nhất và cảm xúc lúc mọi chuyện hoàn tất. Đó là lý bởi một kinh nghiệm tệ vào những ngày sau rốt trong cả chuyến du lịch có thể khiến bạn Cảm Xúc cả chuyến đi chẳng vui mắt gì. Việc gộp chuỗi sự kiện rắc rối thành một công ty sẽ khiến chúng ta đánh giá sai về nó dựa trên một đôi cảm xúc căn bản khác thường. Chúng ta sẽ nói về phần này sau.
**Đây là một lý thuyết chưa hoàn chỉnh dù được ứng dụng rộng rãi. Ảnh hưởng của quy tắc Peak-End đến bài viết này không nhiều, có thể lược bỏ nhưng không ảnh hưởng đến cấu trúc, lập luận của bài viết.
Lại nói về chuyện chia tay, hay ngừng một mối quan hệ giới tính, có thể xem là một trong những nỗi bi quan béo hàng đầu một thế giới phải trải qua. Một nỗi bi thiết cực hạn đặc trưng là nỗi đau mất mát quả đât thân. Tuy vậy, cả hai đều không giống gì với trầm cảm.
Một thế giới u ám bởi vì mất mát quả đât thân có thể ai oán đính thêm bởi nhớ tới những ký ức tích cực với toàn cầu đã mệnh chung, hoặc có suy nghĩ tự vẫn do muốn được đoàn tụ. Tương tự với chia tay, nỗi bi đát sâu sắc mỗi đêm có thể phát xuất từ những ký ức vui mắt những ngày còn bên cạnh nhau. Nhưng Cảm Xúc bi lụy tẻ một toàn cầu trầm cảm trải qua không tới từ sự nuối tiếc nuối những kỷ niệm đẹp, mong muốn tự sát của họ cũng chẳng bởi bất cứ mục đích nào hẹn hứa hẹn một tương lai tốt đẹp hơn cho họ. Trên thực tế, nỗi bi thảm bao trùm lấy họ, và họ thậm chí gặp buồn bã trong việc gọi về những cảm xúc hăng hái từ dĩ vãng hay tưởng tượng khuông cảnh tươi đẹp ở mai sau.
Hãy quay trở lại với “thời cấp 3 tươi đẹp” và lề luật Peak-End. Những địa cầu bạo phổi về tinh thần dù không nhớ đến tiết học môn Đại số vào thứ ba tuần thứ 2 của học kỳ đầu, nhưng họ có nhiều ký ức đắm đuối xúc bạo dạn dị thường để nhớ. Đó có thể là buổi liên hoan cuối cấp, là một bài kiểm soát đáng kiêu hãnh, một lần diễn tả trước trường, những ngày ngồi phiếm chuyện với bạn bè ở quán nước ven đường, hay lần cả đám nghịch dại bị thầy giáo phạt… Tất tần tật những sự kiện ấy mang theo nhiều cảm xúc và con người có thể chọn nhớ về kỷ niệm nô nức hay trinh nữ, toàn diện đều nằm bên trong “thời cấp 3 tươi đẹp”.
Nhưng bộ não của một mọi người trầm cảm làm việc khác biệt đi hơn nhiều. Chúng đã biến đổi, thực sự chuyển đổi về mặt vật lý, để bất biến cách nhân loại bệnh nghĩ suy, cảm nhận. Một quần chúng. # trầm cảm vẫn nhớ về thời cấp 3 của mình mà lại họ chỉ thấy đầy ắp kỷ niệm âm u tẻ. Ký ức về những năm tháng của họ ngập tràn những sự kiện không mấy nô nức, và tưởng tượng của họ về những gì tươi đẹp cũng biến dạng, thậm chí mất đi. Ký ức đau ảm đạm là có thực, không phải được ngụy thiết kế, mà vai trò của chúng thì đã bị gắn thắt.
Sự nguy hiểm của một bộ não trầm cảm là nó giảm đi trí tưởng cảm xúc của chúng ta về dĩ vãng, mọi ký ức về cảm xúc đều trở thành mờ nhạt, ngoại trừ sự trầm cảm. Nó phát hành ra một “tiểu sử” thế hệ, khiến dịch nhân trầm cảm Cảm Xúc như phiên bản giữa đã sống trong sự khổ đau ngay từ khi xuất hiện. Tất cả chúng ta đều mang theo những ký ức đau bi lụy không mong muốn, cơ mà trong đa số thời gian chúng là thiểu số và bị chất vấn dưới lượng béo những ký ức trung tính, tích cực khác nhau. Căn bệnh dịch trầm cảm sẽ xây dựng ra triệu chứng gọi là “ký ức thâm nhập”, khiến các ký ức đau buồn lộ ra, lặp đi lặp lại và liên tiếp được tái tạo như thể chúng rất thiết yếu, như thể chúng chiếm đa phần. Mọi trái đất khi hướng đến tương lai cũng phải đối mặt với sự phấp phỏng, cơ mà xen kẽ vào đó là sự bất cần, niềm chờ đợi và những cảm xúc tinh xảo tương tự. Những nhân loại bận rộn dịch trầm cảm, trong suốt cả ngày, chỉ có thể nhìn thấy một ngày mai u ám chỗ tràn ngập nỗi lo và họ thì vô ích trước hình như vẹn tuyền mọi thứ.
Sự khác thường Khủng thứ nhị thân nỗi bi thảm và trầm cảm là tính nhất thời thời của nỗi bi quan, và nhận thức của chu toàn chúng ta về tính lâm thời thời của nó. Ta có thể nhìn thấy chính mình sống trong khó khăn, nhưng cũng biết rằng cảm xúc sẽ dần dịu bớt. Những người trầm cảm cũng kỳ vọng rằng sự bi tráng của họ sẽ đi qua, và sự kỳ vọng này là một cái bẫy. Bạn có thể khóc cả đêm, rồi đi ngủ và thức dậy với một trung tâm trạng đặc trưng. Nhưng khi mắc bệnh dịch trầm cảm, sau khi đã chìm vào giấc ngủ do quá mệt mỏi với cảm xúc của chính mình, khoảnh khắc mở mắt ra cũng chẳng khá hơn là bao. Mọi thứ nhuốm màu bi tráng, công việc trong ngày, căn phòng của người chơi, về trách nhiệm phải dậy tiến công răng rửa mặt và ăn uống… toàn thể mọi thứ đều mang sắc thái bị động. Chúng cũng không đến từ căn do rõ ràng có thể giải quyết. Căng thẳng công việc không đến từ tình nhân, cấp trên hay các chủ đề khác thường. Chúng chỉ dễ dàng là quá mệt mỏi, ngay cả khi không có gì tồi tệ xảy ra. Những cảm xúc đặc trưng về công việc cũng dần mờ nhạt, trong khi Cảm Xúc mệt mỏi, chán nản được thổi phồng lên.
Những quả đât mắc phải trầm cảm không chỉ mệt mỏi với công việc hay chuyện đi học, họ mệt với cả việc thở, ăn uống và hoàn hảo những làm việc cơ bạn dạng nổi bật. Cảm xúc là một hệ thống sản xuất động lực cho các hành vi, chúng xuất bản ra niềm cảm hứng cho những hoạt động vốn tẻ nhạt, mà khi các vẻ bên ngoài cảm xúc khích lệ động lực đã dần mờ nhạt hay thậm chí mất tăm, việc ăn uống hiện nay cũng trở nên cực hình. Sẽ dễ đồng cảm hơn với cảm thấy này nếu bạn từng nhỏ xíu nặng đến mức cần yếu ăn bất cứ thứ gì ngoài cháo trắng. Những món ăn không đột nóng bỏng tới thế, chúng lôi cuốn bởi vì ta cảm giác tích cực khi bỏ chúng vào miệng. Khi “cảm giác hăng hái” này mất tăm, cho một miếng gà rán Hàn Quốc vào mồm không đặc trưng gì nhai một cuộn giấy.
Và dĩ nhiên, điều này bắt buộc, bất kể rằng luôn phải sống trong sự thiếu hụt năng lượng và hứng thú, người ta bận bịu dịch trầm cảm vẫn có thể cười và thủ thỉ mừng rơn. Đó chỉ là những sinh hoạt xã hội cơ bản, khách quan và thiểu số. Phía sau vẻ bề ngoài thích đáng với kỳ vọng của quả đât, về yên cầu chủ quan, trong phần nhiều thời gian, chúng ta sống bên trong nghĩ suy và cảm giác của mình và loài người. Trong đa số thời gian, bộ não gây ra ra một quả đât chân thật đầy màu sắc và chứa chan niềm kì vọng. Trong đa phần thời gian, thứ game thủ phải đối mặt và lắp kết là trung tâm trí của chính mình. Trong đa số thời gian, ký ức tươi đẹp từ quá khứ hay niềm chờ đợi ở mai sau là thứ ta dùng để bấu víu nhằm vượt qua hiện tại.
Sẽ thật tệ khi chính nền tảng căn bản ấy lại trở nên vấn đề, thay bởi vì giúp chúng ta giải quyết vấn đề như mọi khi.
Trầm cảm không phải một cảm xúc nằm trong tầm kiểm soát của vai trung phong trí. Nó chính là tâm trí.
Hãy dành lời khuyên sống tử tế lại cho chính phiên bản thân mình.
Nghịch lý của những dân chúng trầm cảm là họ có thiên hướng sản xuất cuộc đời xoay quanh sự buồn phiền và điều này lại gián tiếp khiến mọi thứ trầm trọng hơn. Họ có xu hướng thích nghe nhạc ai oán, ở một mình và sống cùng những nghĩ suy trầm lặng, nhuốm màu sắc thụ động. Không gian bi hùng tẻ cùng trung ương trạng bi thiết tẻ đã được mày mò là có liên quan tới việc gợi lại hiệu quả hơn tới những kỷ niệm bi hùng tẻ trong dĩ vãng. Tuy vậy, nỗ lực đầy niềm tin trở lại cũng không phải cánh cửa vững bền vững chắc rằng địa cầu trầm cảm có thể sài để bước ra khỏi căn phòng buồn. Nó giống với việc người chơi cố thức dậy khi đang gặp độc ác mộng: hoặc là bạn sẽ thức dậy được và thở phào nhẹ nhàng nhõm, hoặc là cơn khuất tất mộng sẽ đáng sợ hơn gấp nhiều lần do bạn vốn đã muốn chạy khỏi đó mà lại không chiến thắng. Sau nhiều nỗ lực bất thành, nhân dân bệnh dịch hiện giờ đành phải tìm chế độ nổi trội, thường là cực đoan.
Ở góc cạnh hăng hái, trầm cảm là một căn dịch trung ương lý có thể chữa khỏi được, xem xét cả trị liệu lẫn can thiệp y tế. Điều đáng bi thảm là quần chúng. # bệnh dịch hãn hữu khi nghĩ tới việc đi chữa trị cho phiên bản giữa, nhiều khi sự u ám tẻ bao trùm bạo dạn tới mức họ không còn điểm tựa để nhìn rộng hơn, vượt qua sự trầm cảm của chính mình. Tệ hơn là những quả đât thức giấc táo xung quanh còn nhìn hẹp ngoài ra.
“Đến tận thế kỷ 21, trầm cảm vẫn còn là một trò đùa trong mắt nhiều quần chúng trên dân chúng”, tôi nghĩ con cháu chúng ta sẽ bất ngờ khi đọc dòng này giống cách chúng ta vẫn bất thần khi đọc về những chế độ trị bệnh thời trung thế kỉ. Nhưng sự phát triển của trung khu lý học chính thống coi chừng vẫn là tín hiệu sáng sủa, vì ngay vừa thế kỷ trước nhân loại ta vẫn sử dụng cách cắt não để chữa bệnh dịch tâm thần hay thậm chí làm thế để “chữa” đồng tính. Trầm cảm từ lâu đã được ghi rõ trong tài liệu của APA, WHO và hàng loạt tổ chức y tế rường cột nổi bật, nhận thức của công chúng trong tương lai chỉ là vấn đề thời gian vì độ trễ của sự lan tỏa thông điệp.
Nhưng bất kể con người khách quan sẽ vận động như thế nào, ở góc cạnh cá nhân, việc bị nhắc đến như một nhóm cổ lỗ sĩ thiếu hiểu biết trong lịch sử cũng chẳng phải đề nghị thuận tiện gì với bất cứ ai, đúng chứ?
Quan sát những quan điểm phổ thông chế giễu cợt bệnh trầm cảm và bệnh nhân trầm cảm, tôi nhận thấy lý tưởng cơ bản phía sau đó là tư duy “chửi nhầm còn hơn sa thải”. Vì một đôi game thủ trẻ có thiên hướng trầm trọng hóa vấn đề cá nhân (mà thực ra cũng chả trầm trọng gì lắm, họ chỉ đăng vài dòng trạng thái trên mạng xã hội để nói rằng mình đang bi quan), một số loài người khác nhau đã nghĩ rằng việc giễu cợt chòng ghẹo bệnh trầm cảm là hợp lý. Một mặt, việc giễu chòng ghẹo này bắt buộc xóa đi qui định thở than ở giới trẻ (hãy để chúng than thở, nếu cuộc sống của chúng không đích thực u ám đến thế chẳng phải là một tin vui hay sao?). Mặt khác lạ, nó ảnh hưởng bị động đến trái đất căn bệnh trầm cảm và đến tiến trình nâng cao nhận thức của công chúng về bệnh trầm cảm. “Động cơ tốt đẹp” phía sau chủ động của những quả đât giễu cợt vì trầm cảm thực ra cũng ngu ngốc giống việc sử dụng đá ném chim ngoài đường rồi tự huyền hoặc rằng “sẽ không trúng ai đâu”, rằng mình đang hoạt động tốt.
Tôi quan trung tâm nhiều đến giới trẻ, mà lại một mặt, tôi không quan trung ương tới những lời than vãn thường xuyên bật ra một cách vô thức từ họ, mặt nổi trội nghĩ rằng việc mắc dịch trầm cảm vào những năm tuổi xanh thật tệ.
Một trong những nguyên nhân tất yêu, thời còn trẻ là giai đoạn bộ não chưa phát triển nguyên lành về cảm xúc. Những địa cầu trẻ chưa phát triển nhiều chủng loại cảm xúc, đồng thời cũng chưa giỏi việc kiểm tra những cảm xúc đã học được. Sự chán nản, khó tính khó nết, nỗi vô vọng, niềm mừng cuống, sự phấn khích… khi hình thành đều mãnh liệt hơn hẳn ở nhân loại trưởng thành. Trầm cảm, do vậy, cũng khiến mọi thứ tệ hơn rất nhiều.
Nguyên nhân thứ nhì là họ chưa có quá nhiều tri thức về quả đât. Vì vậy, bận bịu phải trầm cảm ở những năm đầu đời có thể khiến cảm nhận của họ về mọi người bị bóp méo. Cuộc sống của địa cầu trưởng thành vốn đã bít tất tay, sẽ bị thổi phồng qua lăng kính của sự trầm cảm, từ đó quyết định thái độ của họ với toàn cầu, thái độ này lại có thể cản trở việc hòa nhập của họ với những thế giới xung quanh. Mọi người ta đều phù hợp được nhìn ra loài người trong một trung ương trạng bất biến ngay từ đầu.
Cuối cùng, tôi quan trung tâm tới giới trẻ do lời khuyên của quả đât lớn dành cho họ nhiều khi quá vô lý và quá… quả đât béo. Đối mặt với những đứa trẻ bên bờ vực của sự tuyệt vọng đứng vững nhiều năm nhiều tháng, mọi người mập lại thường xuyên dùng những bài học đạo đức phức hợp về việc phải sống hữu ích, phải “làm một đóa hoa thơm cho đời”, phải sáng sủa yêu đời vì có nhiều người Đặc biệt vốn đang đấu tranh để giành quyền được sống (?!). Tôi không ca cẩm gì về những bài học rưa rứa sinh ra trong môn đạo đức, chúng quan yếu. Nhưng vì sao một đứa trẻ vốn đã thấy việc sống thật mệt mỏi có thể đồng cảm với những vấn đề vĩ mô ít liên quan đến bạn dạng thân như vậy? Vì sao đặt thêm nghĩa vụ lên vai những con người vốn đang khủng hoảng lại là cách để giải tỏa bít tất tay cho họ?
Chúng ta không dựng nhân dân nhỏ nhắn lên và kêu họ đừng tí hon nữa, mà lại bắt quả đât mắc trầm cảm đừng ai oán nữa. Không ai thích bị nhỏ, tương tự chẳng ai muốn mang theo một trọng tâm trí trầm cảm cả.
Bài học về sự tử tế, có nhẽ nên dùng để dạy về cách loài người đối xử với loài người bệnh dịch trầm cảm.
Có thể bạn quan tâm: » Rèn thân trước, luyện tâm sau
Trầm cảm là một căn dịch
Trầm cảm là nguyên do số 1 gây khuyết tật trên toàn con người và là căn do chính chế tạo gánh nặng bệnh dịch tật địa cầu, theo WHO. Chúng tôi dùng từ “trầm cảm” như một tên gọi thường ngày của nhiều hình dáng rối loạn trầm cảm khác nhau nhau.
Nhìn bình thường, trái đất bận rộn bệnh trầm cảm ngoài cần gặp thầy thuốc, còn cần tự giúp và được giúp đỡ để kết nối trở lại với cuộc sống. Sự kết nối này thường đến từ những gì cá nhân, tí hon nhặt, như xem một chương trình giải trí, một bộ phim hay có màu sắc sáng sủa, gặp gỡ những mọi người game thủ giữa thiết, thiết lập các thói quen vận động, để mắt tới sức khỏe, ăn những món ngưỡng mộ, làm công tác thương yêu… Duy trì lối sống lành táo tợn này cho tới khi cảm thấy tâm trí đã thực thụ ổn định quay về.
Trầm cảm là căn bệnh, bệnh nhân trầm cảm cần được chữa trị và ưng chuẩn vì người quen biết như các dạng hình dịch khác lại. Các khám phá về cảm xúc vẫn chưa thực thụ nói chung, tính đến thời điểm hiện tại. Bài viết này không có giá trị thay thế ý kiến chuyên môn của các chuyên gia, không phải lời khuyên y tế, độc giả cân nhắc kỹ thuở đầu vận dụng bất kỳ lời khuyên nào trong bài (nếu có).
Có thể bạn quan tâm: » Vì sao chó trung thành còn mèo hờ hững với chủ?
–
TẠP CHÍ LION DECOR
Xem đính thêm tại Youtube Bạn có đang bị trầm cảm không?
#vinmec #tramcam #tuki #tamly #stress
Người mắc bệnh trầm cảm luôn luôn có những triệu chứng rối loạn tâm trạng, buồn chán và mất hứng thú kéo dài, bị ảnh hưởng đến suy nghĩ, tính cách, hành xử và những vấn đề về tinh thần, thể chất. Bệnh trầm cảm có thể khiến người bệnh buồn trong nhiều ngày tháng, thậm chí có trường hợp nghiêm trọng khiến người bệnh có ý định tự tử.
Nhiều người không biết các biểu hiện của bệnh trầm cảm là gì và tái diễn ra sao, tuy nhiên trên thực tế, các biểu hiện của bệnh trầm cảm thường tái diễn rất nhiều lần và dần trở thành mãn tính, dẫn tới suy giảm khả năng tự chăm sóc, hay nghĩ đến việc tự tử.
Lứa tuổi nào cũng thể mắc bệnh trầm cảm nên cần phải biết bệnh trầm cảm là như thế nào để phòng tránh hiệu quả hơn, thông thường nữ giới có nguy cơ mắc bệnh trầm cảm nhiều hơn nam giới khoảng 2 lần. Bệnh trầm cảm có thể gây nguy hiểm đối với người khác bởi từ chính những suy nghĩ về cái chết, ý tưởng tự tử của người bệnh.
Một số hoàn cảnh dễ dẫn tới bệnh trầm cảm như những áp lực công việc học hành, sự nghiệp đổ vỡ, cú sốc tinh thần, sang chấn tâm lý, đối diện với những khó khăn quá lớn, bất hòa kéo dài, phụ nữ sau sinh…
Bệnh trầm cảm thường bị nhầm lẫn với cảm giác chán nản, hầu hết mọi người đều có lúc cảm thấy chán nản như khi bị điểm kém, mất việc, cãi vã với ai đó, thậm chí là một ngày mưa cũng làm người ta thấy buồn. Đôi khi không có tác động bên ngoài, cảm giác này chỉ tự dưng xuất hiện. Rồi khi hoàn cảnh thay đổi những cảm xúc buồn chán đó biến mất. Bệnh trầm cảm lâm sàng lại là một vấn đề khác. Đó là tình trạng rối loạn tâm lý, và nó sẽ không biến mất mà có thể kéo dài ít nhất trong 2 tuần liên tiếp, và ảnh hưởng lớn đến khả năng làm việc, sinh hoạt vui chơi, hay mối quan hệ yêu đương.
Người mắc bệnh trầm cảm có thể xuất hiện biểu hiện như:
Tâm trạng đi xuống, không còn hứng thú với một số việc thường quan tâm
Khẩu vị thay đổi
Cảm thấy vô dụng hay cảm giác tội lỗi quá mức
Ngủ quá nhiều hoặc quá ít
Khả năng tập trung kém, bồn chồn hoặc chậm chạp
Mất năng lượng, hay thường xuyên nghĩ đến hành vi tự sát.
Nếu có ít nhất 5 triệu chứng trên, thì theo hướng dẫn về tâm thần học, bạn có thể được chẩn đoán là bệnh trầm cảm. Nếu có nghi ngờ bản thân hoặc người thân có dấu hiệu mắc chứng bệnh trầm cảm thì hãy đến cơ sở y tế để được giúp đỡ và tư vấn từ bác sĩ, tránh hậu quả xấu gây ra.
Ấn “Đăng kí” để theo dõi các video mới nhất về sức khỏe tại :
Liên hệ với Vinmec:
Fanpage:
Website:
Hệ thống bệnh viện:
————————
Bản quyền thuộc về Vinmec
Copyright by Vinmec ☞ Do not Reup