Trích thoại từ Katarina Stratford, bộ phim 10 Things I Hate About You, 1999. “You don’t always have to be who they want you to be, you know.” (Bạn không việc gì phải trở thành kiểu người mà những kẻ xung quanh muốn bạn trở thành)
Chúng ta luôn cảm thấy có gì đó thật bức bối, thật trống trải khi có ai đó hỏi liệu “hoa đã có chủ hay chưa”. Nhưng tôi phản đối điều này, tôi nghĩ việc là một người phụ nữ và đang độc thân chả có gì sai cả. Xã hội cũng nên dần bỏ đi cái thói quen đặt áp lực PHẢI-LẬP-GIA-ĐÌNH lên đôi vai của phụ nữ đi chứ, thế kỉ 21 rồi chứ có phải thời Sài Gòn Cô Tiên Năm 2000 nữa đâu chứ?!
“Tôi không hề muốn có baby”. Tôi biết nói ra một cách thẳng thừng thế này đôi khi để lại một ấn tượng khá xấu cho người nghe, khó nhận được sự ủng hộ. Vậy nên mỗi khi có ai đó đồng cảm và khen ngợi quan điểm này của tôi, tôi vẫn thể hiện sự niềm nở và vui vẻ nhưng quả thực cảm thấy khá bất ngờ trong lòng. Và đừng hiểu lầm rằng tôi là cô gái một tay chống lại thế giới, một người phụ nữ đang đứng lên thay đổi tiêu chuẩn xã hội hay gì gì tương tự như vậy, điều đó to lớn quá, nhưng tôi không CẦN một người đàn ông bên mình, tôi chỉ MUỐN mà thôi.
Vì chỉ muốn chứ không cần, tôi không còn cảm giác phải gấp rút thúc ép bản thân đi tìm cho mình một chàng trai thật hoàn hảo, tôi sẵn sàng chờ tình yêu gõ cửa, và sẽ chỉ đồng ý khi bản thân cảm thấy mối quan hệ này thực sự xứng đáng với thời gian của mình mà thôi. Tôi nghĩ không chỉ suy nghĩ thôi đâu, mà cả thể xác của tôi cũng không đủ quyết tâm để trở thành một người mẹ, theo đúng nghĩa sinh học, tức là mang trong mình một hình hài có thể nặng đến tận 4 kilograms ấy. Phải là phụ nữ, phải đối đầu với đủ thứ lo lắng như bị ép lương thấp hơn đàn ông, may rủi bị quấy rối tình dục và vô vàn thứ vấn đề trong xã hội thôi đã đủ mệt mỏi rồi. Vậy mà suốt ngày còn bị sếp nhắc nhở phải “smile” nhiều hơn, ủa sức đâu mà smile, sức đâu mà bầu bì, rồi còn chăm con sau khi hạ sinh nữa chứ?
“Tại sao? Sao chị lại không muốn có em bé? Nhìn chị tôi nghĩ chị sẽ là một người mẹ rất tuyệt vời, chị tại sao lại không muốn có em bé? Chị có vấn đề gì à? Chị không muốn hay chị không thể? Chị bị làm sao vậy? Chị bị làm sao vậy?” Này này, ai quy định đã là phụ nữ thì luôn phải có baby nhỉ? Sao các người kì khôi quá vậy? Khi phải đối mặt với dạng câu hỏi này, tôi luôn trả lời hết sức đơn giản thôi: “Cách mà bạn đang hỏi tôi không khác gì việc bạn đi qua một người phụ nữ đang mang thai và chỉ vào bụng họ, nói rằng “Tại sao? Tại sao chị lại làm như vậy cho bản thân và cuộc đời mình cơ chứ?’
Tôi vẫn luôn tưởng tượng, mộ của tôi khi tôi qua đời sẽ khắc dòng chữ “Yêu cuộc sống độc thân. Chọn không sinh con đẻ cái. Sống rất ổn với 3 chú mèo và là bạn thân của anh giao hàng người Pháp tốt bụng. Là đối tượng thách thức mọi nhà nhân khẩu học. Qua đời mà vẫn xinh đẹp tại Paris năm 2071”. Và tôi sẽ dùng hết tài sản quyên góp cho từ thiện. Tôi sẽ đấu tranh cho tới khi mọi người nhìn nhận sự tồn tại của tôi không có gì là sai trái, là kì lạ nữa. Và điều đầu tiên tôi sẽ làm đó là nuôi một chú mèo (hoặc chó, mà mèo thì dễ nuôi hơn, lông vuốt cũng thích hơn nữa), điều quan trọng kế tiếp đó là tôi sẽ bớt quan tâm về điều mà xã hội đang suy diễn và áp đặt lên tôi. Sẽ tốn rất nhiều thời gian đấy, nhưng tôi sẵn sàng vì bản thân tôi vẫn hiểu, những điều giáo này đã tồn tại trong xã hội quá lâu, đã bám rễ quá chặt vào suy nghĩ của mọi người rồi.
Tôi không ghét, nếu không muốn nói là tôi yêu chúng cực kì. Tôi phát cuồng được chạm vào làn da mịn, được nắm nhẹ đôi tay của chúng, và thét toáng lên khi thấy chúng quá đáng yêu mỗi lần nở nụ cười. Tôi ngưỡng mộ những đứa trẻ được cha mẹ cho tiếp xúc với âm nhac đương đại từ khi còn bé, tôi yêu những con người có tư tưởng mới mẻ và tiến bộ. Nhưng nói đi nói lại, tôi không muốn có một em bé của riêng mình. Độc thân và cảm giác tự do tự tại, làm điều mình muốn và luôn thư thái đầu óc là những điều quá quí giá mà tôi không muốn từ bỏ.
Nhiều người phụ nữ sống trong lo sợ, sợ rằng mình không còn đủ trẻ đẹp, không còn nhiều thời gian để tìm ra gia đình hạnh phúc của mình. Tôi mặc xác cái hố thời gian ấy đi! Thử nghĩ mà xem, tại sao ta phải gấp rút, rồi chạy đến bên một người yêu lý tưởng, hối thúc họ phải lao vào yêu ta, có baby cùng ta để sống làm gì cơ chứ? Tôi không có áp lực thời gian đó, điều này khiến cuộc sống độc thân không còn là giai đoạn sống, mà là phương cách sống của riêng tôi. Tôi biết đây là lựa chọn đúng đắn vì cái ngày mà ra quyết định này, tâm hồn tôi trở nên nhẹ bẫng, lòng như trút được gánh nặng 1000 tấn khỏi cơ thể vậy. Và tôi quyết định sẽ tiếp tục sống cùng quyết định này cùng toàn bộ ý chí của mình.
Bạn bè tôi gợi ý rằng để phòng hờ, tôi nên làm đông lạnh buồng trứng của mình để nếu sau này tôi có đổi ý, tôi vẫn có thể làm mẹ khi ở độ tuổi lớn hơn. Làm theo lời họ thì đã quá dễ dàng cho tôi rồi. Tôi vẫn “đương đầu” được với định kiến xã hội, vẫn chừa đường lui cho mình. Nghe hợp lý thật đấy, và chắc chắn tôi sẽ không bao giờ oán giận anh chồng tương lai, con tôi hay chính tôi vì đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi theo cách mà tôi từng phản đối. Nhưng vấn đề chính là thế này nhé, người đàn ông mà tôi sẽ chọn yêu cũng sẽ là một người không muốn có con.
Nếu bạn cũng là phụ nữ độc thân và đang đọc những dòng này. Xin hãy hiểu rằng đây là lựa chọn hoàn toàn dựa trên quan điểm cá nhân của tôi, tôi không có ý đinh áp đặt, hay mong muốn bạn làm theo những điều này. Tôi chỉ mong bạn sống thật vui vẻ cuộc sống của chính bạn. Để chốt lại cho bài viết này, tôi mong mọi người phụ nữ độc thân có đủ can đảm để đạt được những gì họ muốn, và đủ mạnh mẽ để nói không với những điều họ không muốn. Tôi tin vào sức mạnh của nội tại trong bản thân chúng ta. Tôi không phủ nhận rằng tôi thích quan điểm của mình được công nhận, nhưng nếu bạn có quan điểm khác đi, thậm chí hoàn toàn trái ngược thì vẫn ổn cả thôi. Phụ nữ muốn có con, không muốn có con, muốn có chồng, muốn nhận nuôi một em vật nuôi thật đáng yêu, hay phụ nữ muốn sống cuộc sống độc thân hoàn toàn không dính dáng gì đến ai,… tất cả đều ổn thôi. Miễn là cô ấy hạnh phúc và được tôn trọng.
Nguồn: refinery29