11 Tháng Mười Một, 2022
Xóa bỏ ngộ nhận để hiểu hơn về công việc viết lách
Khi đã bắt đầu viết, tôi thế hệ nhận ra rằng thế giới chưa từng viết (và nghĩ mình sẽ viết, tương đương có thể viết) mang theo quá nhiều ngộ nhận về việc viết lách. Có lẽ đã tới lúc để viết về những ngộ nhận, hòng giúp ai đó chiếm được điều gì đó và bỏ sót được điều gì đó chu đáo việc đọc bài viết này.
Những bức tranh cảnh quan thường đem lại cho tôi một Cảm Xúc kỳ lạ mỗi khi nhìn vào. Chúng gọi về trong chổ chính giữa trí những ký ức chưa từng tồn tại, hao hao chưa từng chiếm hữu.
Có thể bạn quan tâm: » Permalancer là gì?
Sự hoài niệm về một thời cách biệt ta chưa yên cầu qua luôn khiến tôi cảm thấy ngưỡng mộ. Cảm giác sững sờ đến mức quên mất một nhịp thở mỗi khi chứng kiến khuông cảnh huy hoàng nào đó thỉnh thoảng khiến tôi Cảm Xúc bạn dạng thân sống hơn một tí và thận trọng hơn một tẹo. Điều kỳ diệu của thưởng thức này là nó vẫn xảy đến để mắt việc đọc văn chương.
Tôi dành phần đông tuổi thơ để rong ruổi khắp các góc ngách trên trái đất thông qua câu chữ của những thành quả kinh điển. Không thể chối từ sự thực là một phần ký ức, hay nhiều thứ hơn là chỉ ký ức cơ mà tôi chưa đủ khả năng để nhận diện, cũng được làm dựng từ ấy. Có lẽ khát khao một ngày nào đó có thể tự mình viết ra vài ba dòng gợi lên xúc cảm gì đó ở nhân dân khác cũng là một phần trong số đó.
Việc đọc nhiều từ sớm giúp tôi tự bỏ đi được nhiều ngộ nhận (và tự mang theo những ngộ nhận không giống nhau?), mà quả thực mọi người ta cần nhiều trải đời hơn là chỉ đọc, mới mong có thể toàn diện rũ bỏ được nhiều ngộ nhận hàng đầu có thể. Như khi tí hon tôi đã nghĩ rằng ắt hẳn mình sẽ chủ quyền, mê mẩn nghiên cứu quả đât và mừng rỡ biết mấy khi trở thành mọi người phệ, cơ mà cuối cùng giờ đây phần ký ức tươi đẹp hàng đầu tôi có lại là thời thơ dại. Tôi không bị giới hạn quá nhiều trong các lựa chọn sau khi béo, nhưng mà vẫn cấp thiết tìm thấy bất kỳ động lực nào để làm chúng, rưa rứa chẳng thu được quá nhiều cảm xúc mỗi khi thử. Để rồi ngay hiện tại, chỉ khi quan sát đồng minh trẻ chơi đùa và thấy cách chúng bất ngờ trước tuồng như ấn tượng mọi thứ mới khiến tôi cảm thấy như mình đang được sống lại trong hành tinh cũ kỹ này một lần nữa.
Hay sau khi bắt đầu viết, tôi thế hệ nhận ra rằng thế giới chưa từng viết (và nghĩ mình sẽ viết, cũng như có thể viết) mang theo quá nhiều ngộ nhận về việc viết lách. Có lẽ đã đến lúc để viết về những ngộ nhận, hòng giúp ai đó thu được điều gì đó và thải trừ được điều gì đó duyệt y việc đọc bài viết này.
Tất nhiên, kiến thức nhận được từ việc đọc có giới hạn, và game thủ sẽ chỉ thật sự vỡ vạc lẽ khi tự mình yên cầu.
“Viết cần cảm xúc”
Việc nói rằng cần phải có cảm xúc để bắt đầu viết tương tự bảo rằng đi tập gym cần động lực, hoạt động nhà cần niềm cảm hứng và uống nước cần phải khát. Nếu hàm ý theo nghĩa thuận tiện, tức cảm xúc như một hệ thống phần thưởng thúc đẩy chúng ta sinh hoạt, thì phát biểu này quá bất nghĩa. Lẽ hiển nhiên là bạn sẽ trì hoãn việc viết tương tự cách game thủ đã trì hoãn việc tập gym. Trên thực tại, một vài dạng đặc thù của viết lách như viết luận văn, trả hứa deadline với tòa biên soạn… cũng bị trì hoãn do không có cảm xúc. Vì lúc ấy chúng ta vẫn đang bận rộn với các hoạt động đặc trưng hấp dẫn xúc rât tốt, như xem Netflix hay chơi game. Sự sinh ra của cảm xúc ở đây chẳng chỉ ra bất kỳ điều gì đặc trưng, đủ để cho thấy đặc thù của việc viết là phải cần cảm xúc, bởi cảm xúc vốn vẫn luôn sinh ra ở bất cứ làm việc nào khác lạ của người ta, giống như không giữ vai trò bắt buộc để đánh giá ý nghĩa của làm việc ấy.
Nhưng “viết cần cảm xúc” thường được hiểu một cách rất cao cả, như một anh tài bật dậy thân đêm và ngồi liên tiếp suốt nhị ngày để hoàn thành áng văn vô tiền khoáng hậu, hay một khoảnh khắc Chúa lép vào tai và rót cho tác giả một ý nghĩ đó thâm thúy nào đó. Quan niệm này mạnh khỏe mẽ đến mức nó kiến thiết ra hẳn một môn phái cho rằng chỉ khi có cảm xúc mãnh liệt, động lực sáng tác mới rõ ràng và từ đó cống phẩm mới thực thụ có giá trị.
Hmm… tôi đồng ý về sự sống sót của những khoảnh khắc tài năng, mà lại không đồng ý với việc nó là thứ hiện ra trước, thứ quyết định và sống sót hòa bình với đời sống của tác giả. Chúa không ghé vào tai một học sinh trung học cơ sở rồi giúp anh ta viết nên Chiến tranh và Hòa bình, hay gạnh vào tai thầy thuốc nào đó giúp anh ấy tìm ra công thức e=mc2. Khi khảo sát những tác giả được các giáo đồ “sáng tác vị cảm xúc” ngưỡng chiêu tập và thường đem ra làm tỉ dụ cho ý kiến của mình, tôi đều thấy rằng họ có số lượng thành tựu to đùng, sự nghiệp viết lách nghiêm túc, chịu khó. Những tác giả lừng danh nhờ một thắng lợi điển hình cũng chẳng phải cả đời chỉ xuống bút đúng một lần, cơ mà còn chiếm hữu đại dương sơ no đủ khi còn vô danh. Làm thế nào để bảo đảm rằng niềm cảm hứng, góc nhìn thâm thúy và xúc cảm dị biệt họ có trong một đôi khoảnh khắc không tới từ cả quy trình?
Sự kì bí phía sau sự tồn tại của thứ cảm xúc “điểu chỉnh tác giả và giúp họ hoàn tất nên kiệt tác” đã xây dựng ra một thành kiến chung ở những quả đât chưa từng viết (ý tôi là thực sự viết), rằng viết hàng đầu thiết cần bắt đầu bằng một niềm cảm hứng tổng thể. Tôi thấy quan niệm này vốn chỉ là dấu hiệu quá cũ kỹ và quá quen thuộc của đại chúng. Người ta có khuynh hướng thích các câu chuyện ngủ một giấc và trở thành sang giàu, một ngày rơi xuống hang nhặt được bí kíp luyện võ công, bụt hiện lên giúp sức khi gặp đau đớn, đang ngủ thì có cú gửi thư tới và nói rằng người chơi có phép thuật hay bị nhện cắn rồi có siêu năng lực. Việc phó khoác số phận bạn dạng thân cho một thần thế kỳ diệu nào đó chung bởi chúng kiến thiết ra cảm thấy cẩn trọng cho cảm xúc. Một mặt, nó đem tới kì vọng về một bước ngoặt xoay chuyển tình thế, và bởi vì vậy tình trạng tệ hại hiện tại có tệ hơn một tẹo cũng không sao – bởi vì sau hết bước ngoặt cũng sẽ thay đổi trọn vẹn; mặt khác biệt, nó giúp việc trì hoãn không làm gì trở nên mê mệt hơn, ai đó có thể tự nhủ “do tôi chưa viết vì tôi chưa có niềm hứng thú, chứ không phải do tôi không thể viết”.
Tôi đồng ý với môn phái trái lại, cho rằng sự cần cù và nghiêm túc sẽ giúp kiến thiết khoảnh khắc chức năng, trong khi vẫn bền vững mọi thứ phát triển bất biến ngay cả khi may mắn không ra đời. Franz Kafka đã dành ra thời gian rỗi vào mỗi ngày (mỗi ngày) để liên tục viết, và thiết yếu bảo rằng ông chỉ là nhà văn làng nhàng. Làng nhàng hơn có thể kể tới Haruki Murakami hay Nora Roberts, cũng tuân theo quan điểm chuyên cần sáng tác để cho ra đời số lượng tòa tháp to con, và game thủ biết tới họ. Haruki chưa từng đạt Nobel văn học, nhưng mà chí ít chưa năm nào tên của ông không hiện ra cùng giải thưởng này.
Khi nói về cảm xúc, cảm hứng trong chuyện viết lách, có lẽ bạn chỉ nên lưu ý tới nhì điều: liệu tác giả có thoải mái khi viết và liệu người ta đọc có được khơi say mê xúc khi đọc hay không.
Còn về cảm xúc để bắt đầu, cá nhân tôi nghĩ rằng việc nghe theo chúng ngay từ đầu hi hữu khi mang lại kết quả tốt đẹp, ở bất kỳ lĩnh vực nào chứ không chỉ riêng chuyện viết lách.
“Viết phải trọn vẹn”
Một trong những thứ sẽ cản trở bất cứ ai đặt tay xuống bắt đầu viết là sợ rằng mình sẽ tất yêu viết ra được một bài viết đề đạt sự thực một cách vui sướng, đúng đắn. Tất nhiên là bạn quan yếu, mà điều này chẳng có ý nghĩa gì do không ai đặt ra thử khám phá về chuyện phải luôn viết ra mọi thứ đúng đắn và trọn vẹn. Bạn không phải là đấng toàn năng, nên hiển nhiên về mặt logic là thiết yếu viết ra bất kỳ điều gì “hoàn mỹ” (đích thực tốt nhất), và người chơi cũng đâu định viết cuốn Kinh Thánh thứ nhị?
Vì vậy, đừng để bị làm khó chịu do những kỳ vọng thiếu thực tế, toàn diện những gì một tác giả cần làm là khoanh vùng mục đích bài viết và thực hiện nó một cách đúng đắn bên trong vùng ấy. Chẳng hạn để viết một bài viết phi giả tưởng cần phục vụ hưởng thụ kỹ thuật như hệ thống luận điểm luận cứ và cứ liệu vẹn nguyên, cụ thể hơn thì các chứng dẫn phải đáp ứng tiêu chuẩn. Chẳng hạn vậy. Hầu như mọi thể đẳng cấp văn bạn dạng đều trên con người đều đi kèm những bộ sườn luật lệ tối thiểu, từ bài báo cho đến luận văn, người ta ta thường những hiểu biết phóng viên hay nghiên cứu sinh phục vụ các đề xuất kỹ thuật để được xác nhận, chứ không bao giờ bắt bẻ rằng nội dung của chúng “chưa đại quát và không phản ánh hoàn toàn sự thực”.
Sẽ thật tệ khi bạn dẫn nguồn kém chất lượng, hiểu sai ý của trái đất game thủ trích dẫn hay đưa đọc tin sai, nhưng mà chẳng có gì để lăn phăn nếu những gì game thủ viết ra vẫn “chưa phản ảnh hoàn hảo quần chúng. #”. Ai là người ta quyết định như thế nào là nguyên vẹn?
Hãy tự xét bằng logic: nếu tồn tại một loài người có đủ khả năng quyết định “như thế nào là một bài viết chu toàn”, vậy có tức là họ cũng có đủ tài năng để viết ra một bài viết ấn tượng, nghĩa là sẽ sinh tồn một thứ như vậy, và tất yếu nhân hình dạng từ đó trở về sau không cần viết nữa, vì chẳng ai đi viết một bài thiếu sót sau này sống sót một bài viết trọn vẹn, rưa rứa chẳng ai có thể viết một bài viết “tuyệt vời hơn” bài viết “vui sướng”. Cốc nước đầy là cốc nước đầy, cần thiết có cốc nước “đầy hơn”. Vấn đề này vô lý về mặt logic lẫn thực tiễn, bởi vậy, đừng quá luýnh quýnh.
Trên thực tế, bất kỳ triết nhân béo phì nào cũng từng ăn chửi, chưa có ngoại lệ. Bất kỳ tượng đài văn học nào cũng từng bị chê, chưa có ngoại lệ. Một văn phiên bản trọn vẹn về loài người không có, đó là lý vì nhân loại vẫn tiếp tục suy nghĩ, sáng xây đắp, viết lách và chửi nhau để có thể hiểu hơn về toàn cầu. Việc game thủ viết ra một thứ chưa vẹn tuyền quá mức hiển nhiên, và điều đó không khiến tòa tháp của người chơi vô giá trị.
Cá nhân tôi cho rằng thay bởi vì ảo mộng nghĩ về một áng văn chính luận xuất sắc nói ra được chân lý và tuyệt vời, chỉ cần quan trọng tâm đến hai những hiểu biết chính: phục vụ trải đời về mặt kỹ thuật và đáp ứng thưởng thức về mặt đạo đức.
Nghĩa là, luôn phải viết một cách đàng hoàng, hoàn chỉnh và chỉn chu theo đúng kỹ thuật. Một bài báo phải là một bài báo, một luận văn phải là một luận văn và tản văn phải là tản văn. Để được như vậy, cần phải nắm rõ làm thế nào. Trong khi, dù về mặt lý thuyết bất kỳ ai cũng có quyền viết ra bất kỳ thứ gì, và luôn cần được xác nhận sau khi phục vụ thử dùng kỹ thuật (ví dụ, một bài báo khoa học là một bài báo khoa học ngay khi đã nó thực hiện kiêm toàn yên cầu của một bài báo khoa học, chứ không phải vì nó viết về cái gì), mà các tác giả cũng cần tự phát hành cho mình một hệ thống đạo đức để có thể viết ra những thứ xứng đáng với phiên bản thân và với người.
Xoay nói quanh nói quẩn nhì yếu tố chủ công này, bài viết của người chơi sẽ có giá trị cao, ngay cả khi nó không ấn tượng (như bao bài viết khác lại trên đời).
Nhưng tính không vừa đủ về mặt phổ quát này chỉ con người ngoại đạo bận bịu phải, các tác giả sau khi tới thời điểm nào đó hiển nhiên phải tự nhận thức được giới hạn về mặt nhận thức khi ở trong hình hài trái đất, kéo theo đó tất yếu là giới hạn về giá trị đề đạt hiện thực của các văn bản được làm ra vì loài người. Nhưng rất có thể họ vẫn phải mắc một lỗi nghiêm trọng dị thường, là kinh nghiệm các bài viết phải vui sướng giống như một cuốn sách, hay thậm chí rất nhiều cuốn sách.
Bài viết sinh tồn và sách sống sót, thay do chỉ một trong hai, do chúng thực hành các nhiệm vụ đặc trưng nhau. Bạn bắt buộc diễn giả tổng thể nền móng lý thuyết căn bạn dạng về lý thuyết trò chơi, thuở đầu viết về trò song đề tầy nhân, bên trong chỉ một bài viết. Một cuốn sách sẽ làm được việc đó, mà lại một bài viết thì không. Vì vậy, bất kỳ tác giả nào cũng cần phải xác định trước bạn đọc của mình và giả định là họ đã nắm được các kiến thức căn bản. Như trong một tiết học, gia sư lớp 12 sẽ dạy học với giả định rằng học sinh đã nắm được tri thức ở 11 bậc học trước; các tác giả khi viết bài cũng cần giảm bớt sự lẳng nhẳng, phức hợp trong bài viết của mình dựa trên giả định rằng bạn đọc đã ở chừng độ hiểu biết nào đó.
Nếu liên tiếp rơi vào bẫy “phải vui sướng”, các bài viết bạn thiết kế ra sẽ ngày càng kén bạn đọc. Những bạn đọc đã nắm được kiến thức căn bạn dạng sẽ mất nhẫn nại do chúng quá dài dòng lúc đầu đi vào chủ đề chính, trong khi những người ta chưa biết gì hiển nhiên là chẳng quan trung tâm. Như khi viết về “từ thiện không thực sự tốt”, để “hoàn hảo”, người chơi sẽ cần giải thích về định nghĩa lòng vị tha hiệu quả, về chủ nghĩa vị lợi, về chủ nghĩa tân hòa bình. Nhưng nó sẽ lại dẫn tới việc người chơi phải cầm lại giải nghĩa rõ ràng “lòng vị tha”, “đạo đức”, “triết học”… Nếu không khoanh vùng bạn đọc, nghĩa là game thủ giả thiết rằng bài viết của mình đáp ứng vừa đủ thế giới, kể cả học sinh tiểu học, bây chừ sẽ còn cần giảng giải đính thêm điều gì nữa?
Do vậy, bởi vì không thể kiêm toàn, hãy “không nói chung” một cách lanh lợi. Bạn luôn cần phải khoanh vùng trước nhóm đối tượng mình sẽ đáp ứng. Khi viết về một vấn đề chi tiết (thường “chủ đề cụ thể” sẽ nằm ở tầng rối rắm) giả định rằng đọc giả phải biết các khái niệm căn phiên bản ban đầu bắt đầu. Sẽ có bài viết “triết học là gì”, “lòng vị tha là gì”, “đạo đức là gì”. Nhưng bài viết của bạn không cần phải bao hàm những bài viết ấy. Bạn buộc phải viết nó dành cho các độc giả đã đọc qua những bài viết/sách vở về các chủ đề căn phiên bản hơn, để tiếp cận được với chủ đề tinh xảo nhiều người đang khẩn hoang. Ở phía trái lại, độc giả buộc phải có hiểu biết căn bạn dạng Lúc trước đọc những thứ rối rắm, nếu muốn tiếp thu hiệu quả.
Bạn quan yếu học triết học thông qua đọc bài viết của chúng tôi, người chơi phải đọc rất là nhiều sách. Ngược lại, các tác giả cũng đừng nên đặt kỳ vọng có thể dạy triết học (là một phạm trù rộng) cho độc giả chỉ ưng chuẩn một vài bài viết.
Điều đáng bực mình là cả thế giới chẳng bao giờ viết lẫn quần chúng. # viết nhiều thường xuyên bận rộn phải tật xấu này, trải nghiệm bài viết của con người nổi trội phải “nguyên lành”, cơ mà không khoanh vùng rõ xem liệu toàn bộ ở đây là hoàn hảo trong phạm vi nào.
Chi bằng đừng viết
Viết là quyền của trọn vẹn quần chúng. #, và suy cho cùng chẳng có bất cứ nguyên tắc chẳng thể nào ứng dụng cho cục bộ. Nhưng nghề viết thì có. Nếu người chơi chỉ viết cho vui, hiển nhiên là viết thế nào cũng được, thật khó để cấm đoán, na ná chẳng có bất cứ cơ sở nào để nói rằng một ai đó nên viết như thế nào thì tốt cho họ và cho người bao quanh. Nhưng khi một quả đât xác định rằng họ sẽ nghiêm túc theo đuổi nghề viết, có thể nói rằng họ sẽ cần nghiêm ngặt hơn với chính mình và với việc viết lách.
Lúc này, viết sẽ là làm việc lặp đi lặp lại và đứng vững, được kỳ vọng sẽ phát triển theo lịch trình chi tiết. Các hoạt động lặp đi lặp lại luôn cần tuân theo khí cụ. Ăn uống, sinh hoạt, sống chung với nhau… đều có lao lý và yếu tố văn hóa cốt cũng để chúng ta có thể duy trì chúng trong cả đời ở trạng thái tốt nhất có thể. Sẽ thật tệ khi một trái đất đeo đuổi nghề viết cơ mà lại không tìm thấy bất cứ cảm xúc gì mỗi khi đặt tay xuống phím hay cầm bút lên. Tệ tuy nhiên là nếu việc đó còn khiến họ cảm thấy khổ cực. Điều tồi tệ của việc cảm thấy gian khổ khi ăn là người chơi phải hoàn tất ăn và sức khỏe giảm sút, hoặc bạn phải cố nuốt từng miếng trong buồn đau để làm tiếp sống. Viết lách, nếu đã là nghề, mà lại dẫn người ta ta đến trạng thái không thể kéo dài, cũng cần yếu chấm dứt lại, sẽ chẳng là gì hơn ngoài một nỗi xấu số.
Trên thực tại, nó dễ xảy ra hơn nhân loại nghĩ. Nếu tính năng viết của bạn thiết yếu phát triển đủ nhanh để game thủ có thể: kiếm được nhiều tiền hơn bởi vì nhu cầu cuộc đời ngày càng tăng thêm, viết hay hơn để được tôn trọng (do cả quần chúng khác lại lẫn bạn dạng thân), viết rât tốt để có đính thời gian tận hưởng cuộc sống, đủ kĩ năng để bắt đầu viết về các vấn đề sâu hơn và phục vụ nhóm đối tượng bạn đọc tức giận hơn… Những điều này rất dễ đẩy một tác giả vào thảm kịch.
Có thể bạn quan tâm: » 8 bài học thành công của Mark Cuban trong kinh doanh
Vì vậy, hoặc là game thủ đừng viết, hoặc là bạn phải để ý khi phát triển viết như một kỹ năng chuyên biệt. Người ta chẳng có cả đời để phát triển nhiều công dụng (đủ chuyên sâu để kiếm sống được). Một tác giả sẽ cần suy nghĩ để có thể viết, đọc để có thể viết, cảm nhận để có thể viết – ý tôi là suy nghĩ, đọc và cảm nhận để có thể viết, chứ không phải mẫu mã nghĩ suy, đọc và cảm nhận chung. Một mọi người suy nghĩ về mọi thứ mà lại rồi để mọi thứ qua đi, sẽ khác lại với một nhân dân hướng tới việc viết lại những dòng suy nghiệm cá nhân dưới dạng văn bạn dạng chi tiết.
Tôi không dám đưa ra bất kỳ công thức tầm thường nào về phát hành cuộc đời thích đáng với việc viết, có nhẽ không tồn tại thứ như vậy, nhưng mà có một đôi yêu cầu vui sướng cá nhân có thể san sớt. Tôi thường xem việc viết là hiển nhiên và thiết yếu, nên từ bài viết, dòng trạng thái hay bình luận chu toàn đều phải trông như “viết”, và trái đất đọc nó cũng phải cảm giác như đang “đọc”. Chúng sẽ khác nhau và không hề khuôn mẫu, máy móc, cơ mà đều cần phải gợi được cảm xúc trong quá trình viết, ham mê xúc ở con người đọc, tương đương tuân hành các thưởng thức kỹ thuật và có đạo đức. Phải viết nhiều tới mức việc này trở nên thật dễ dàng và luôn duyên dáng xúc ở quần chúng. # đọc, như cách các họa sĩ chỉ cần “quẹt quẹt vài cái” cơ mà trông vẫn đẹp trong mắt dân chúng xem, hay ca sĩ chỉ cần hát bâng quơ vài câu đã đủ để xây dựng ra Cảm Xúc tê mê ở người ta khác nhau. Chỉ khi “sự viết” của game thủ cũng đạt tới chừng độ chuyên nghiệp cao như các nghề đặc thù khác, người chơi mới có thể tự nhìn nhận phiên bản giữa như một tác giả, và được quần chúng nổi trội nhìn như một tác giả. Ấy là khi bạn đích thực nghiêm túc với việc viết.
Bên cạnh đó, cuộc đời thực cũng rất quan trọng. Tôi thường dành thời gian nghỉ ngơi sau các bài viết, hơn là tốn thời gian ở giai đoạn ban đầu viết. Ngay cả khi cam kết với việc viết và tạo ra cuộc đời quay quanh nó, người chơi cũng cần bảo đảm rằng cuộc sống không được quá mỏi mệt, nhàm chán hay tẻ nhạt. Kỹ năng viết không phải thứ luôn hiện hữu, và niềm hứng thú về chủ đề nào đó cấp thiết để dành, chúng tiện lợi âm thầm mất tăm khi tác giả không chăm chú và có thể mãi không quay về. Nghe thì có vẻ “kì bí”, nhưng mà chỉ là đôi khi người ta ta thay đổi cách sống quá mức và nó ảnh hưởng tới việc viết nhưng mà không hề hay biết. Sự mất tăm của bối cảnh thường kéo theo cả những thứ đi cùng bối cảnh ấy, nhẹ thì ý tưởng biệt tích, nặng thì nhân tài viết lách cũng không còn.
Với các bạn đọc, kì vọng bài viết này có thể giúp các người chơi hiểu hơn về việc viết lách, biết rằng bài viết thì không giống sách, và game thủ luôn có thể chọn đọc cả hai hoặc không đọc gì cả, thay bởi vì yêu cầu các tác giả phải viết nguyên vẹn như sách vở, hay một đôi dòng có thể khai sáng cuộc sống mình.
Có thể bạn quan tâm: » Văn hóa ứng xử trong tình yêu: Bí quyết giữ gìn hạnh phúc lứa đôi
Theo Monster Box
–
TẠP CHÍ LION DECOR
Xem đính tại Youtube [Sách Nói] Thấy Những Gì Người Khác Bỏ Qua Và Dự Đoán Tương Lai – Chương 1 | Rohit Bhargava
Nghe trọn sách nói Thấy Những Gì Người Khác Bỏ Qua Và Dự Đoán Tương Lai trên ứng dụng Fonos: https://fonos.app.link/youtube
Bạn có thể nhận được 3 cuốn sách khi chia sẻ sách thành công với những người bạn mới chỉ với 2 bước đơn giản. Chọn mục “Quà tặng” trong ứng dụng Fonos để tham gia nhé: https://fonos.app.link/qua-tang
—
Về Fonos:
Fonos là ứng dụng sách nói có bản quyền. Trên ứng dụng Fonos, bạn có thể nghe định dạng sách nói những cuốn sách nổi tiếng nhất của các tác giả trong nước và quốc tế. Ngoài ra, bạn được sử dụng miễn phí những nội dung độc quyền khi đăng ký trở thành Hội viên của Fonos: Truyện ngủ, Nhạc thư giãn, Thiền định, Tóm tắt sách, Audio Series
—
Khi có thể thấy những gì người khác bỏ qua, bạn sẽ cởi mở đón nhận sự thay đổi hơn, và có khả năng trở thành một lực lượng đột phá thay vì nạn nhân của những bước đột phá”.
Khi thế giới thay đổi nhanh chóng theo từng ngày, lối tư duy phi hiển nhiên càng trở thành một nhu cầu cấp thiết hơn bao giờ hết. Việc tạo ra hoặc đi theo xu hướng cũng là một kim chỉ nam để các doanh nghiệp tồn tại và phát triển. Đó chính là những gì cuốn sách Thấy Những Gì Người Khác Bỏ Qua Và Dự Đoán Tương Lai mang đến cho bạn. Các xu hướng được tác giả Rohit Bhargava trình bày đều hết sức lý thú, có giá trị, phù hợp cũng như áp dụng được trong bối cảnh hiện nay. Ông chỉ ra 10 xu hướng sẽ định hình thập kỷ tới, một vài xu hướng đã có những tác động nhất định đến cuộc sống của chúng ta ngày nay.
Việc xây dựng lối tư duy phi hiển nhiên bắt đầu từ việc tiếp nhận tâm thế phát triển. Những người tin rằng thành công là kết quả của quá trình học tập, của sự nỗ lực không ngừng và lòng quyết tâm thường trưởng thành hơn từ thách thức, có niềm đam mê dành cho học tập cao hơn người có tâm thế cố định. Tác giả đã nghiên cứu hàng trăm nhà tư tưởng, lãnh đạo doanh nghiệp và các tác giả viết sách. Nhiều người trong số họ mang đến những ý tưởng đổi mới sáng tạo, làm thay đổi nhiều lĩnh vực và thành công rực rỡ. Ngoài tâm thế phát triển, tác giả còn nhận ra 5 tâm thế khác mà các nhà tư tưởng phi hiển nhiên này tiếp nhận để đưa bản thân tiến về phía trước, thúc đẩy tổ chức của họ hướng đến tương lai nhanh hơn người khác: tâm thế quan sát, tâm thế hiếu kỳ, tâm thế thận trọng, tâm thế tinh tế và cuối cùng là tâm thế dễ thay đổi.
Sách nói Thấy Những Gì Người Khác Bỏ Qua Và Dự Đoán Tương Lai trên ứng dụng Fonos được diễn đọc bởi những diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp và được thu âm tại phòng thu để đảm bảo chất lượng cao nhất.
—
Tìm hiểu về Fonos: https://fonos.vn/
Theo dõi Facebook Fonos: https://www.facebook.com/fonosvietnam/
Theo dõi Instagram Fonos: https://www.instagram.com/fonosvietnam/
Đọc những bài viết thú vị về sách, các tác giả sách, những thông tin hữu ích để phát triển bản thân: http://blog.fonos.vn/
—
Nếu bạn yêu thích sách nói Thấy Những Gì Người Khác Bỏ Qua Và Dự Đoán Tương Lai, hãy like, share và để lại bình luận cho Fonos biết nhé! Đừng quên đăng ký kênh để nghe miễn phí chương đầu mọi sách nói trên Fonos và tải ứng dụng trên Google Play/App Store để nghe các chương tiếp theo.
#fonos #sáchnói #ThấyNhữngGìNgườiKhácBỏQuaVàDựĐoánTươngLai