13 Tháng Mười Một, 2022

Chúng ta không Quan Trọng như chúng ta nghĩ

Rate this post



Trong bài viết này, chúng ta sẽ đi sâu hơn về bản vấp ngã: Chúng ta không quan trọng như chúng ta nghĩ. Anh em nào chưa đọc phần 1 thì hãy đọc trước Chúng ta không khổ như chúng ta nghĩ đã nhé.

Có thể bạn quan tâm: » Yêu thương cuộc đời một cách tự nhiên

Cái bản bửa cho ta rất là nhiều ảo giác. Cái ảo giác mập nhất là luôn thấy mình không thể, thấy mình là trung trọng điểm của thiên hà này, nếu mái ấm này, công ty này, trái đất này mà lại thiếu mình là mệt đấy nhé. Anh em bình chọn mình xem có bị ảo giác đó không?

Từ cái ảo giác đó lại dẫn đến cái ảo giác thứ 2, khi thấy mình cần thiết nên cho rằng quan điểm của mình, suy nghĩ của mình, niềm tin của mình là hàng đầu, là đúng, là chuẩn hàng đầu, còn ai khác lạ mình thì họ chưa đúng, chưa chuẩn.

Từ đó lại lan tiếp tới ảo giác thứ 3, khi thấy mình dị thường, nên cái tâm này rất thú vị so sánh với quả đât bao quanh. So sánh kết thúc, nếu thấy nhân loại ta thua kém mình thì mình tự đắc, tự thị, xem thường quần chúng. # ta. Còn thấy người ta ta chẳng hơn mình hay ngang ngang mình thôi, nhưng mà kết quả họ rât tốt mình thì tự động xuất hiện trung ương đố kỵ, ganh tức. Còn thấy loài người ta vượt trội quá xa mình ở 1 khía cạnh nào đó thì đâm ra lại tự ti với chính mình.

Nên so loại gì, bằng hữu cũng khổ. Thấp hơn thì mặc cảm, mà lại cao hơn thì vấp ngã mạn, đường nào cũng khổ. Để hiểu rõ, vây cánh hãy đọc bài: 5 cấp độ của trung khu so sánh nhé.

Anh em thân mến. Sự thật là chẳng ai tất yêu trong cuộc đời này cả. Từ một Tu sĩ tới một anh tù đọng nhân. Từ một ông tỷ phú tới một ông xe ủ ấp. Không có ai là quan yếu, hay là trung trung ương của dải ngân hà này hết.

Ngay cả tổng thống Mỹ, lỡ có ò í e đột ngột vào ngày mai thì ngay lập tức có người ta lên thay ngay, mọi thứ vẫn sẽ diễn ra bình thường, trời vẫn sáng, quả đât vẫn quay…

Một Tu sĩ, dù đã trên con đường tu thân rồi, mà lại nếu càng tu nhưng mà càng thấy mình chính hãng, mình cần thiết, mình đặc trưng thì canh chừng bận rộn kẹt vào một cái phiên bản xẻ mới, vi tế hơn, tôi hay gọi là ‘cái tôi trung tâm linh’… rồi lại cho mình cái quyền đi phổ độ chúng sanh các kiểu dáng… canh chừng là ảo giác đấy. Chẳng ai độ ai trong cuộc sống cả, mình dư dả cái gì thì mình san sớt, thấy lửa cháy trước mắt nhưng mà trong tay mình có nước thì mình giúp sức dập lửa… dứt rồi là quên, vậy thôi, đi tiếp. Anh em nên đọc lắp bài này để hiểu rõ nhé: Con dao nhì lưỡi của tỉnh giấc thức.

Đấy là các Tu sĩ đã dành trọn full time để sửa mình đấy nhé… chứ đồng minh chúng ta thì còn loay hoay chuyện cơm áo gạo tiền lắm, cùng lắm là tu thân part-time (rảnh rang lúc nào tu lúc đấy… có khi bận quá quên luôn) thì cái ảo giác của bạn dạng xẻ này còn dạn dĩ bạo gấp bao lần. Nhưng chớ vội nghĩ đến chuyện tu full-time nhé, bọn hãy đọc bài này trước đã: Chán đời, đi tu và sự bất ổn của cuộc đời.

Càng chiến thắng, càng có nhiều thứ trong tay, thì cái ảo giác rằng mình quan yếu nó to gan lớn mật lắm đồng minh ạ. Lúc đó thì chưa khổ đâu, chỉ đến khi thời thế đổi thay quá nhanh, tự nhiên cái ‘quan trọng’ của mình biệt tăm thốt nhiên ngột thì cái khổ nảy sinh thôi.

ADVERTISEMENT

không ai quan trọng cả

Tôi trước chảnh lắm, trẻ tuổi mà giám đốc này nọ, đi đâu ai cũng mến tuyển mộ, phê chứ. Tự nhiên thấy mình dị biệt, rồi tự cho mình cái quyền quan yếu hơn quả đât không giống nhau. Đi hội thảo mà lại xếp ghế tôi xa xa là bực mình à nha, bước vào event không ai giới thiệu ‘tôi là ai’ là cũng bực đấy. Nói phổ biến ảo lắm bọn ạ.

Càng nhún mình sâu trong cái mộng ảo trên, té ra đường hay có cái vẻ bên ngoài, “mày có biết bố mày là ai không”, kệ nệ vô cùng. Bố nào thì có lên rồi cũng xuống thôi, có ai ở cao nhất hoài đâu. Tôi thì thấm thía việc này rõ lắm.

Bệnh phổ quát của mấy bầy có nhiều kĩ năng, thấy mình giỏi, học nhanh, phân tích tốt, kiếm tiền ngon, thì hay tự đề cao chính mình lắm. Ngã mạn lúc còn thời thì không sao, chứ bổ mạn lúc hết thời thì đời nó dập cho chết. Mà có ai có thời mãi đâu, một thời thôi!

Tài năng, tiền tài, nhiều người biết đến, quyền lực… tổng thể những thứ bạn thân có nỗ lực có được trong game đời này đều phải bỏ lại sau lưng khi xuống tàu cả. Xuống tàu là ó í e đó, ai cũng phải chết thôi, không ai thoát được đâu. Nên có nghênh ngang thế nào trong đời này thì cũng phải xuống tàu giống nhau.

Cái ảo vi tế đi kèm là luôn tin mình sống phó-re-vơ, mãi mãi không chết… vô minh lắm cộng đồng ạ, chẳng ai biết được, giờ nào ông Trời gọi đâu, đến số là ó í e nhanh lắm.

Cái ảo giác thấy mình bắt buộc, mình Đặc trưng, mình chính hãng, cũng khiến mình khó nhất trí việc toàn cầu khác lại mình, đặc biệt ý mình, trái chiều với mình lắm. Mà đời này hay lắm, càng mộng ảo bao nhiêu thì nhân-quả toàn xếp đặt mấy đứa cực trái ý hình thành để tương ứng với bạn dạng bửa đó của chúng ta. Thấy thiên hà thương phe cánh không?

Cái lanh lợi ở đời, có thể giúp bè phái có được vài dễ ợt nào đó, cái nhà, cái xe, cái chức vụ, chút danh tiếng… nhưng mà nó không giúp anh em bớt khổ đâu. Vì sáng ý loại đấy rồi sẽ gặp những đứa ngông hơn, giàu hơn, ảo hơn… rồi tự nhiên đàn thấy mình hết đặc trưng khi so với nó, thế là đồng minh sân, thế là bè bạn tham, muốn hơn người ta ta, hơn không được thì khổ vô đối.

ADVERTISEMENT

Cái này ở ngoài đời nhiều vô khối, nghèo thì khổ hình dáng nghèo, giàu thì khổ kiểu dáng giàu. Cứ so mình với đứa khác lạ là khổ thôi, do sẽ luôn có đứa ngon hơn, đẹp hơn, giàu hơn, chính hãng hơn người chơi ở ngoài kia. Không bao giờ bè đảng có thể hơn được vẹn tuyền đâu, đó là cái ảo giác đấy.

Tôi viết, là để đồng chí có vài điểm tựa rồi tự mò đi tiếp, chứ không phải 1 ngày là tự nhiên thấy mình bớt không thể được.

Tu thân, không phải là biến thành ai đó, rồi từ sửa cái bạn dạng vấp ngã A thành cái bản vấp ngã B. Tu giữa chân chính, đó là KHÔNG biến thành ai cả.

Có thể bạn quan tâm: » Nghịch lý Stockdale: thích nghi và chúng ta sẽ không đếm ngày dài hay ngắn nữa

Anh em thanh thản ngẫm gắn thêm, yang đại dương hay dùng từ ‘vô té’, mà tôi thấy xa vời quá, cứ nói tiện nghi thôi, càng tu cơ mà càng thấy mình bớt tất yêu hơn, thấy mình không hơn ai cả, cũng không thua ai cả (bởi vì hết cái vai trung phong so sánh rồi), thấy những gì mình làm là việc nên làm, chứ không xem việc đó là giúp sức hay bố thí cho ai hết, thì vây cánh đang đúng đường rồi đó.

Nghe có vẻ dễ nhưng khôn cùng khó.

Có thể bạn quan tâm: » Luyện tâm lực để vượt qua mọi áp lực cuộc sống

Mỗi ngày hiểu gắn bản xẻ của mình 1 tý thì bè đảng cũng đã có vài hạt giống tốt gieo vào trọng tâm thức của mình rồi. Người nào đủ duyên thì nó nở ra, chưa đủ thì thưởng thức game đời thêm, khổ đậm đà tý là sáng mắt ra thôi.

Cái lợi nhất, khi mình hết so sánh, rồi bớt thấy mình chẳng thể đi, thì tự nhiên mình sẽ bớt cái nhu cầu về sự xác nhận của người đời hơn, không ép quần chúng. # ta phải hiểu mình, không ép mọi thứ phải diễn ra đúng ý mình, rưa rứa không bắt mình phải trở thành ai đó nữa.

Tâm cộng đồng lúc đó ‘vô bốn’ rồi thì nhìn cái gì cũng rõ, học gì cũng vào, làm cái gì cũng bay hết cơ mà thôi!

Mời các bạn đọc tiếp phần 3: Chúng ta không Tốt như chúng ta nghĩ.

Theo: Nghệ.

Xem gắn thêm tại Youtube Lesson #44: Là một NGƯỜI NHẠY CẢM thực sự RẤT MỆT MỎI! | Nguyễn Hữu Trí

Lesson #44: Là một NGƯỜI NHẠY CẢM thực sự RẤT MỆT MỎI! | Nguyễn Hữu Trí
Bài trắc nghiệm: NHẠY CẢM LẮM LUÔN ẤY!
1. “Sao người ta seen tin nhắn rồi mà không trả lời mình nhỉ?”.
2. Cố gắng hết sức vì cái nhìn của người khác, dù bản thân chẳng cảm thấy vui.
3. “Ban nãy cậu ra ngoài mà tiếng đóng cửa hơi to, cậu đang không vui à?”
4. Nhắn tin là phải có icon, không người ta sẽ hiểu lầm ý mình.
5. Đặt mình vào hoàn cảnh của
người khác, sợ ngôn ngữ, hành
động của mình khiến người ta
không thoải mái.
6. Dễ bị nói chảnh vì ít khi chủ động nhưng lại thích những ai chủ động với mình.
7. Muốn đăng status “so deep” mà sợ bị nói…Thôi khỏi vậy!
8. Nhìn vô tư mà lại hay để tâm những thứ vụn vặt có khi người khác cũng ko màng tới.
9. Mỗi lần bước vào phòng học đều có cảm giác như cả lớp đang nhìn mình.
10. Nhìn người ta cười đi ngang qua cũng cho rằng người ta đang cười mình.
11. Muốn được chú ý, lại sợ thành tiêu điểm.
12. Không dám làm phiền, cũng không biết từ chối người ta.
13. Giả vờ không nhìn, lại dùng ánh mắt liếc cả trăm ngàn lần.
14. “Mình có đang làm gì sai không?”
15. Ba người cùng đi, luôn cảm thấy mình là kẻ thừa.
16. Làm việc cho mình mà cứ nghĩ về cảm xúc của người khác.
17. Một mình thôi lại diễn cả vở kịch trong đầu.
18. Không dám nói ra ý kiến của mình, sợ bị cười, bị chê.
19. Chỉ cần có 1 người nói khác đi với 99 người, thì lại tin người đó.
22. Ai đó: Mắng tôi
Tôi 8 tiếng sau trên giường vẫn nghĩ về chuyện đó 🙁
Nguồn: Sưu tầm
——————
Thông tin các chương trình đang diễn ra:
🔥 Buổi học Zoom “Lead Your Career – Dẫn dắt sự nghiệp” của cụ Quéo:

🔥 Khóa học AYP của anh Trí:
🔥 Xem thêm nhiều khóa học khác của Học viện AYP tại:
———————-
Kết nối với Mr. Quéo (Nguyễn Hữu Trí) tại đây:
👉Follow fanpage Học viện của anh Trí:
👉Follow anh Trí trên Facebook:
👉 Liên hệ quảng cáo: minh.pham@breakthroughpower.com.vn
——————–
Đừng tiếc 1 subscribe, 1 like và chia sẻ video này để anh có thêm động lực sáng tạo thêm nhiều video mới cho các bạn nhé! Cám ơn các bạn.

#nguyenhuutri #nguoinhaycam #lesson

Advertisement
KhoaDigi - Khoa Nguyễn Digitial Marketing hiện đang là marketing manager tại CÔNG TY TNHH THƯƠNG MẠI SẢN XUẤT VÀ DỊCH VỤ LION DECOR luôn Cập nhật các thông tin sản phẩm, feedback khách hàng, tin tức nghề mới nhất của Lion Decor.